Chương 39

Bồ Đào bị dọa đến run rẩy cả hai chân, nhất là khi trông thấy vết thương trên mặt Kỷ Thanh Thần, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

Nhưng Kỷ Thanh Thần không thèm để ý chút nào, ngược lại cực kì bá đạo chỉ vào mặt Kỷ Bảo Phỉ, hung hãn nói: “Nếu sau này mi còn dám nói xấu đại tỷ tỷ của ta nữa, thì gặp mi lần nào ta sẽ đánh lần đó.”

Vốn mấy vị tiểu cô nương bên cạnh nhìn hai người đánh nhau đã sợ hãi không ít, bây giờ nghe giọng điệu hung hãn của nàng, một tiểu cô nương trong đó lập tức khóc lên.

Bồ Đào đang vội vàng kiểm tra toàn thân nàng từ trên xuống dưới, coi nàng còn bị thương chỗ nào không, nghe xong mấy lời này của nàng, thiếu chút nữa đã quỳ xuống: “Tổ tông của ta ơi, người nói ít lại hai câu đi mà.”

Trước đó đã có nha hoàn chạy đi mời trưởng bối, mà cũng bởi vì đình Hồ Tâm cách nơi này gần, có nha hoàn còn chạy đi tìm Kỷ Bảo Ánh và Kỷ Bảo Cảnh.

Kỷ Bảo Phỉ là đứa con nhỏ nhất trong nhà, bình thường rất được cưng chiều, chưa bao giờ bị ủy khuất như thế này. Nghe Kỷ Thanh Thần nói như vậy, nước mắt lập tức chảy xuống như mưa, vừa khóc vừa kêu: “Ta muốn nói với tổ mẫu, mi là đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy...”

Đã đến nước này mà nàng ta còn dám mắng người, Kỷ Thanh Thần lập tức giận dữ tiến lên một bước, giơ nắm đấm lên.

"Nguyên Nguyên.” Từ xa có một tiếng gọi nàng, nàng dừng lại quay đầu nhìn thì thấy Kỷ Bảo Cảnh đang vội vàng chạy về phía nàng.

Nàng cảm thấy hơi đáng tiếc, không thể giáo huấn được Kỷ Bảo Phỉ, thật sự quá hời cho nàng ta rồi.

Kỷ Bảo Cảnh đi thẳng đến trước mặt Kỷ Thanh Thần, vốn đang rất tức giận, nhưng khi thấy vết máu trên mặt nàng, nóng giận đều chuyển thành đau lòng. Nàng ấy quỳ gối trước mặt nàng, kích động kiểm tra cơ thể nàng: “Bị thương chỗ nào? Mau nói tỷ tỷ nghe, muội đau ở đâu?”

Nếu tỷ tỷ đã tới rồi, nàng mà không giả bộ đáng thương thì nàng chính là đồ ngốc.

“Đau quá, ở đâu cũng đau hết, tỷ tỷ, đau chết đi được.” Kỷ Thanh Thần lập tức tựa vào vai Kỷ Bảo Cảnh gào khóc thảm thiết, trấn động cả trời đất như kinh thiên địa, quỷ thần khóc lóc*.

*Kinh thiên địa, quỷ thần khóc lóc. Nghĩa là trời đất rung chuyển, ngay cả quỷ thần cũng cảm động rơi nước mắt. Ý chỉ sự tuyệt vời và cảm động.

Mà Kỷ Bảo Phỉ vốn đang khóc ở bên cạnh, thấy cảnh tượng này liền đơ hết cả người, chỉ biết nhìn nàng chằm chằm.

Kỷ Bảo Cảnh đau lòng, không để ý đến y phục có bị vò nát hay không mà ôm nàng đứng dậy.

Mà Kỷ Bảo Ánh nhìn bãi chiến trường này, lập tức cau mày phân phó nói: “Mau đi bẩm báo cho phu nhân, nhờ phu nhân phái người đi mời đại phu xem vết thương cho hai tiểu thư.”

Kỷ Bảo Cảnh đang muốn ôm nàng trở về thì đúng lúc này, Kiều đại thái thái của Đông phủ và Sở nhị thái thái đều cùng nhau đi tới, Sở nhị thái thái vì nghe nói Kỷ Bảo Phỉ đánh nhau nên mới vội vàng chạy đến.

Lúc này nhìn tiểu thư nhà mình y phục bị rách, tóc thì rối tung, mặt còn chảy máu. Sở thị liền hoảng sợ hét lên một tiếng, ôm Kỷ Bảo Phỉ khóc lớn: “Bảo Phỉ của ta, chuyện này là sao, ai lại ra tay mạnh bạo như vậy. Đây là muốn hủy hoại khuôn mặt này ư, nếu để lại sẹo thì phải làm sao. Con mà có việc gì, mẫu thân sẽ sống không nổi mất...”

Sở thị ôm Kỷ Bảo Phỉ khóc, nàng ta là khóc thật. Thực tế mà nói, vẻ ngoài của Sở thị cũng rất đẹp, mày lá liễu, mắt to tròn, nhưng Kỷ Bảo Phỉ lại không giống bà ta, ngược lại cực kì giống nhị lão gia của Đông phủ, đôi mắt hẹp dài kia giống y như đúc. Đến vẻ ngoài còn không sánh bằng với mẫu thân ruột thịt, lần này còn bị đánh vào mặt, làm sao Sở thị không đau lòng cho được.

Kiều đại thái thái nhìn bà ta khóc lóc ầm ĩ liền thấy xấu hổ vô cùng. Trên đường đến đây ai cũng đều biết là hai đứa trẻ đánh nhau, đây là Sở thị đang cố tình chỉ cây dâu mà mắng cây hòe*, thật sự quá mất mặt.

*Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: Hàm ý "chửi đối tượng này nhưng thực chất là ám chỉ, cạnh khóe đối tượng khác”. Nói khác đi là “mượn một sự kiện khác làm trung gian để tỏ thái độ vì không tiện mắng thẳng mặt”.

Kiều thị lại nhìn qua Kỷ Thanh Thần, ai cha, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng đang bị thương, đôi mắt to tròn ướt sũng, nhìn một cái thôi Kiều thị liền thấy tim mình mềm nhũn…