Chương 41

Kỷ Bảo Cảnh đã là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, nhưng không ai có thể nghi ngờ, Kỷ Thanh Thần sau khi trưởng thành, sẽ còn nổi bật hơn cả tỷ tỷ của mình.

Có lẽ vì như vậy, nên mỗi lần nàng phạm lỗi, chỉ cần nũng nịu với lão thái thái một chút liền không bị trách phạt nữa.

"Mẫu Đơn tỷ tỷ, tổ mẫu có tức giận không ạ?” Kỷ Thanh Thần rất lo lắng, vì hôm nay đến Đông phủ là để làm khách, kết quả nàng đánh luôn cả chủ nhà.

Hơn nữa nàng còn là người ra tay trước...

Mẫu Đơn nhìn khuôn mặt bị thương của nàng, lập tức an ủi: “Lão thái thái nhìn thấy còn đau lòng không kịp, sao có thể giận Thất tiểu thư được ạ.”

Lúc nãy Kỷ Bảo Cảnh hỏi nguyên nhân hết nửa ngày Kỷ Thanh Thần cũng không chịu nói một lời, nên liền dặn dò Mẫu Đơn: “Nếu tổ mẫu hỏi nguyên nhân, ngươi tuyệt đối không được nói."

Tuy không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng ấy luôn cảm thấy bây giờ muội muội đã hiểu chuyện rồi, sẽ không vô duyên vô cớ đánh nhau, liền bất công mà nghĩ là do Bảo Phỉ ra tay trước.

Kỷ Thanh Thần cúi đầu ừ một tiếng, nàng không nói là vì không muốn Kỷ Bảo Cảnh đau lòng. Lúc trước nàng luôn cho rằng những đứa trẻ như Thanh Thần và Bảo Cảnh chắc chắn sẽ không thiếu thứ gì, sau này cữu cữu* cũng là một người có quyền lực và địa vị trong thiên hạ. Nhưng thực ra, bọn họ cũng có rất nhiều nỗi khổ tâm không muốn để người khác biết.

*Cữu cữu: cậu

Mất đi mẫu thân là nỗi đau lớn nhất trong lòng bọn họ, đã mất đi tình thương của mẫu thân, còn phải chịu đựng sự chỉ trích của người ngoài, ngay cả việc kết hôn cũng khó khăn hơn so với người khác.

Nên Kỷ Thanh Thần mới không nói cho nàng ấy về những lời khó nghe kia của Kỷ Bảo Phỉ.

Chỉ là đến khi đi gặp lão thái thái, Kỷ Thanh Thần không cần người khác nói gì đã tự mình quỳ xuống trước mặt bà, lão thái thái nhìn dáng vẻ nàng, lập tức hỏi: “Ai bảo con quỳ?"

Kỷ Thanh Thần mở to mắt nhìn bà, nàng đã đánh người đến mức đó mà không cần quỳ sao?

"Con có thấy mình sai không?” Lão thái thái nhìn khuôn mặt mê mang của nàng, ôn nhu hỏi.

Đương nhiên nàng thấy mình không sai, nếu không thì sẽ không đánh, nhưng nói chung đánh tỷ tỷ đã là không đúng rồi.

"Nói cho tổ mẫu hết mọi chuyện. Nếu là lỗi của con, tổ mẫu sẽ không bao che cho con. Nhưng nếu không phải, tổ mẫu cũng sẽ không để người khác ức hϊếp con."

Vốn dĩ Kỷ Thanh Thần định cứng đầu đến cùng, nghe xong những lời này liền không biết phải làm sao, hốc mắt thậm chí còn hơi ươn ướt.

Khó trách Thất tiểu thư Kỷ gia lại tinh nghịch như vậy, bởi vì luôn có người nâng nàng trong lòng bàn tay mà nuông chiều...

Lúc này Sở nhị thái thái cũng đang dẫn theo Kỷ Bảo Phỉ đến gặp Đại thái phu nhân khóc lóc kể nể: “Đây mà là tỷ muội sao? Đây là tổ tông còn sống thì có. Người nhìn xem, cào mặt mũi Bảo Phỉ đến mức này, nếu sau này để lại sẹo thì phải làm sao, thϊếp thân cũng sẽ không sống nổi.”

Sở thị khóc rất đau lòng, Kỷ Bảo Phỉ bên cạnh cũng muốn khóc theo, Kiều thị vội vàng xoa mắt nàng ta, nói: “Bảo Phỉ không được khóc, nước mắt sẽ làm trôi thuốc mỡ mất."

Ai ngờ nghe Kiều thị nói thế, Sở thị càng khóc lớn hơn.

Thái phu nhân nhíu mày nhìn khuôn mặt của tôn nữ, mặc dù đã được thoa thuốc, nhưng trên mặt vẫn thấy rõ mấy vết máu. Có điều chuyện này còn liên quan đến Kỷ Thanh Thần, nên Thái phu nhân chỉ có thể hỏi nguyên nhân: “Bảo Phỉ, con nói tổ mẫu nghe, rốt cuộc tại sao con và Nguyên Nguyên lại đánh nhau?"

“Nương, thế này mà gọi là đánh nhau ư? người nhìn vết cào này đi, rõ ràng là Bảo Phỉ bị đánh. Nào có đứa trẻ nào đánh nhau mà ra tay độc ác như vậy, lòng dạ cũng thâm độc quá rồi.” Sở thị một bên xoa mắt một bên kéo tay Kỷ Bảo Phỉ đến phía trước, cho Từ thái phu nhân thấy rõ vết thương trên mặt nàng ta.

“Đệ muội*, hai đứa trẻ đánh nhau không nghiêm trọng lắm, muội cần gì phải nói như thế.” Kiểu thị nhíu mày, nhẹ nhàng nói.

*Đệ muội: Em dâu

Cũng không thể vì chuyện hai đứa trẻ đánh nhau mà dẫn đến hiềm khích giữa hai phủ được.

Kiều thị vừa nói xong, liền có nha hoàn đi vào bẩm báo, nói lão thái thái ở phủ Tây dẫn Kỷ Thanh Thần đến.

“Đến rất đúng lúc, có thể ba mặt một lời, tất cả mọi người đều nhìn thấy nàng đè lên người Bảo Phỉ đánh cơ mà.” Sở thị oán giận Kiều thị thiên vị, có phải vì tiểu nha đầu kia có nhà ngoại tốt, nên ai cũng phải nuông chiều nàng không? Bây giờ người trong nhà bị đánh, mà đại tầu* còn bênh vực cho người ngoài, cháu gái ruột thì lại không thèm bênh.

*Đại tẩu: chị dâu cả