Chương 38

Kỷ Thanh Thần không muốn đấu võ mồm với Kỷ Bảo Phỉ, nàng đang định kéo Bồ Đào rời đi thì bị nàng ta chặn lại.

“Muội muốn đi đâu?” Kỷ Bảo Phỉ không khách khí hỏi.

Kỷ Thanh Thần không khỏi buồn cười, mới vừa nãy nàng ta còn nói sẽ không chơi cùng với nàng, hiện tại lại không muốn để nàng rời đi, đứa nhóc này rốt cuộc là muốn làm cái gì. Nhưng mà Kỷ Thanh Thần vẫn nhẹ nhàng nói: “Muội nghe nói Đại tỷ tỷ đang vẽ tranh ở bên hồ nên muốn đi đến đó.”

“Tổ mẫu đã nói chúng ta không được đi đến bên hồ, muội dựa vào cái gì mà muốn đi qua bên đó.” Kỷ Bảo Phỉ vừa nghe thấy ý định của nàng thì lại càng không vui.

Kỷ Thanh Thần hơi bất ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Muội chỉ muốn đến tìm đại tỷ thôi, nhưng hiện giờ tỷ ấy đang vẽ tranh ở bên hồ.”

Kỷ Bảo Phỉ nghe xong liền cáu kỉnh giống như mèo bị dẫm phải đuôi, nàng ta banh mặt ra lớn tiếng nói: “Đại tỷ tỷ của muội cho dù biết vẽ tranh thì thế nào? Còn không phải là không gả đi được sao. Tỷ thấy rõ ràng là không có ai thèm cưới tỷ tỷ của muội cho nên tổ mẫu của muội mới muốn mang theo tỷ tỷ của muội đi đến kinh thành tìm một mối hôn sự tốt đấy. Cái gì cũng muốn học theo đại tỷ tỷ của tỷ, đúng là không biết xấu hổ!”

Người lớn thường nói trẻ con ngây thơ không biết gì, nhưng mà lời của trẻ con nói ra mới chính là con dao có lực sát thương lớn nhất.

Kỷ Thanh Thần bị nàng ta hét vào mặt như thế thì sững sờ một hồi lâu. Chờ đến lúc nàng lấy lại tinh thần thì cũng không vui mà đáp trả: “Tỷ mau xin lỗi ngay, ai cho tỷ nói đại tỷ tỷ của muội như thế, tỷ dựa vào cái gì mà muốn bôi nhọ đại tỷ tỷ của muội!”

“Ta không thèm bôi nhọ tỷ ấy, ai mà không biết tỷ ấy là trưởng nữ tang gia, rõ ràng là không thể nào gả ra bên ngoài được, chỉ có tổ mẫu của mi đang muốn muốn lừa gạt người khác cưới tỷ tỷ của mi! Lại còn muốn so sánh với đại tỷ tỷ của phủ Đông ta, tưởng bản thân đẹp lắm sao!”

Kỷ Bảo Phỉ cực kỳ đắc ý, nàng ta cảm thấy bản thân mình nói không hề sai, tỷ tỷ của Kỷ Thanh Thần thì làm sao mà so sánh được với tỷ tỷ của nàng ta cơ chứ.

“Xin lỗi.” Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Thanh Thần lúc này đã nghẹn đến đỏ bừng, đôi mắt đen long lanh thường ngày bây giờ cùng đã bị một làn hơi nước che phủ, nhưng nàng nói xong lại quật cường mím môi, nhất định không thể hiện ra một tia mềm yếu nào.

“Những gì ta nói….”

Kỷ Bảo Phỉ còn chưa nói xong thì Kỷ Thanh Thần đã lao qua, cả người nàng giống như một viên đại bác nhỏ đâm về phía Kỷ Bảo Phỉ. Bởi vì quá đột ngột nên không ai kịp phản ứng, Kỷ Thanh Thần đẩy Kỷ Bảo Phỉ ngã xuống nền đất. Mặc dù ở bên dưới là một thảm cỏ, nhưng Kỷ Thanh Thần vẫn đang đè lên người Kỷ Bảo Phỉ khiến cho nàng ta đau đến độ rơm rớm nước mắt, cũng chuẩn bị khóc lên.

Nàng có thể nhịn việc Kỷ Bảo Phỉ bắt nạt nàng, nhưng tuyệt đối không thể nhịn được việc nàng ta sỉ nhục tỷ tỷ của nàng!

Kỷ Thanh Thần ngồi trên người của Kỷ Bảo Phỉ ngón tay nhỏ chỉ thẳng vào mặt nàng ta mà nói: “Xin lỗi, mau xin lỗi cho ta!”

Kỷ Thanh Thần quá hung hãn, dọa Kỷ Bảo Phỉ quên luôn phải khóc, chỉ biết mở to mắt nhìn nàng chằm chằm.

Lúc này nha hoàn lấy lại tinh thần chạy tới, kéo hai vị tổ tông ra.

Kỷ Thanh Thần ngồi trên người Kỷ Bảo Phỉ, nên nha hoàn đến ôm nàng ra trước, nhưng khi bọn họ chỉ vừa kéo cánh tay nàng một cái, Kỷ Bảo Phỉ nằm phía dưới bỗng nhiên đưa tay đẩy nàng.

Thế là hai người bắt đầu đánh nhau.

Tuy Kỷ Thanh Thần mang tâm gϊếŧ địch, nhưng cơ thể lại không nghe theo sai khiến của nàng. Hơn nữa trong việc đánh nhau nàng vẫn còn là tay mơ. Hai người bọn họ đều còn nhỏ, còn là con gái, vì thế toàn túm lấy tóc của đối phương và đánh vào mặt.

Kỷ Bảo Phỉ lớn hơn Kỷ Thanh Thần vài tháng, cơ thể cũng béo tròn hơn nàng, nên lúc đầu dễ dàng chiếm được lợi thế. Nhưng dù sao Kỷ Thanh Thần đã sống hết một đời người, tuy kiếp trước chưa từng đánh nhau, nhưng nàng vẫn biết dùng đầu óc, tay chân vô cùng nhanh nhẹn, rất nhanh đã lật ngược được tình thế.

Đến khi nha hoàn tách được hai tiểu tổ tông này ra thì mặt mũi cả hai đã bị thương hết rồi.

Khuôn mặt trắng nõn của Kỷ Thanh Thần sưng vù, khóe miệng và y phục cũng bị rách. Mà Kỷ Bảo Vân cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu, bởi vì bị đè xuống cỏ, nên y phục dính đầy bụi đất và vụn cỏ, tóc rối tung cả lên, trên mặt còn có hai vết cào đang rướm máu.