Chương 29

Lời khen như vậy làm cho Kỷ Thanh Thần có chút chột dạ. Nếu muốn nói đến người hiểu chuyện, vậy thì người hiểu chuyện cũng không phải là nàng, trước kia Kỷ Thanh Thần được lão thái thái yêu thương sủng ái đến mức trở nên điêu ngoa, tùy hứng. Nhưng cho dù là như thế, ở trong mắt của tổ mẫu, nàng vẫn là một đứa trẻ nhỏ ngoan ngoãn cái gì cũng không hiểu.

Một lúc sau, Hàn thị cùng mấy tiểu thư khác cũng đến nơi.

Mọi người liền đi theo phía sau lão thái thái, đồng loạt đi vào trong Bách Hoa Các. Vừa đi đến cửa, liền nghe thấy bên trong tràn ngập tiếng cười nói, vô cùng náo nhiệt. Chờ đến khi các nàng đi vào, Từ thái phu nhân ngồi ở ghế đầu liền có ý muốn đứng dậy.

Tổ mẫu liền cười lớn một tiếng, chạy nhanh lại nói: “Đại tẩu vẫn là đừng nên đứng dậy, đại tẩu làm như vậy không phải là muốn làm khó ta hay sao.”

Từ thái phu nhân Từ thị nghe vậy cười, nói: “Vừa nghe nói hôm nay muội muốn qua đây, Hà ma ma liền tự mình ra cửa chờ muội đó. Chúng ta cũng đã đợi một lúc lâu, muội mới đến.”

Lão thái thái lại thỉnh tội một lần nữa, Từ thái phu nhân liếc mắt một cái nhìn các tiểu thư đứng đằng sau, đều là hài tử trong nhà, bình thường cũng vẫn có thể gặp mặt. Tuy nhiên hôm nay mọi người đều ăn mặc trang điểm vô cùng long trọng, liền cười nói: “Các điệt nữ của ta ai cũng đều giống như tiên nữ trên trời, thật đúng là làm cho ta cảm thấy hâm mộ.”

*“điệt nữ” (cháu nội gái),

Trưởng tức Kiều thị vốn dĩ đang ngồi ở bên cạnh Từ thái phu nhân, lúc này liền đứng lên, đỡ lão thái thái ngồi xuống, sau đó nói đùa: “Lời này của mẫu thân rất đúng, những đường chất nữ này của chúng ta đều là tận mắt nhìn thấy chúng lớn lên, nhưng mà mỗi một năm lại đẹp hơn năm trước một chút. Không chỉ có mẫu thân hâm mộ, ngay cả con cũng đang hận không thể dùng tiểu thư nhà mình để đổi đó.”

Tất cả những nữ quyến ở trong đại sảnh đều cười rộ lên, đến cuối cùng vẫn là Hàn thị nhạy bén trả lời: “Lời này của đại đường tẩu ta không thể đồng ý được, ai mà không biết các tiểu thư ở phủ Đông đều là những người hiền lương thục đức cơ chứ.”

“Ta thấy hai người các ngươi mới là hai cái da mặt dày, đây không phải là đổi phương pháp để khen tiểu thư nhà mình hay sao!” Từ thái phu nhân vươn tay, chỉ vào người hai bà, mọi người trong sảnh lại cười rộ lên.

Lúc này khuôn mặt của các tiểu thư Kỷ gia đã sớm đỏ bừng lên. Dẫn đầu là Kỷ Bảo Cảnh, tuy vẫn thể hiện vô cùng tự nhiên hào phóng, tuy nhiên trên má cũng đã hiện lên mấy vệt đỏ ửng.

Đại khái cũng chỉ có Kỷ Thanh Thần, ỷ vào bản thân tuổi còn nhỏ, không những không đỏ mặt, ngược lại trên miệng còn mang theo tươi cười.

Từ thái phu nhân nhìn nàng, lập tức vẫy tay, nói: “Nguyên Nguyên ngoan ngoãn của ta, sao hôm nay nhìn thấy bá tổ mẫu lại không chạy lại ôm bá tổ mẫu một cái chứ?”

Kỷ Thanh Thần sửng sốt một chút, trước kia nàng dính người như vậy sao?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, lúc này nàng mới nhớ ra. Vốn dĩ là muốn tranh giành sự sủng ái với Kỷ Bảo Phỉ cho nên mỗi lần nhìn thấy bá tổ mẫu, nàng đều sẽ tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho nên bá tổ mẫu cũng là vô cùng thích nàng…

Lần này gặp mặt, nàng lại không chủ động đi lên, ngược lại lại làm cho Từ thái phu nhân có chút mất mát.

Kỷ Thanh Thần có chút ngượng ngùng, tỏ vẻ đứng đắn mà nói: “Thanh Thần đã trưởng thành rồi, không thể lúc nào cũng dính lấy bá tổ mẫu được.”

“Ai da, thật là ngoan, bây giờ lại hiểu chuyện như vậy!” Bởi vì Từ thái phu nhân vẫy tay ra hiệu cho nên Kỷ Thanh Thần vẫn phải đi đến bên cạnh bà ấy, tùy ý để cho bà ấy nắm lấy tay của nàng.

Từ thái phu nhân nắm lấy tay của nàng, thân thiết hỏi: “Bá tổ mẫu nghe nói lúc trước con bị bệnh, hiện tại đã đỡ hơn chưa?"

Kỷ Thanh Thần lập tức gật đầu, dùng đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn lại, lông mi nhẹ chớp, ngọt ngào nói: “Đã làm cho bá tổ mẫu lo lắng rồi, hiện giờ con đã tốt hơn nhiều rồi ạ.”

“Đứa trẻ ngoan, về sau không được nghịch ngợm như vậy nữa, tránh lại làm cho tổ mẫu của con lo lắng.” Từ thái phu nhân lại ôn hòa mà dặn dò một câu.

Kỷ Thanh Thần ngoan ngoãn liên tục gật đầu, chỉ thiếu điều vỗ ngực đảm bảo sau này nàng sẽ không như vậy nữa mà thôi.

Chỉ là nàng mới vừa nói xong, liền cảm giác được đối diện một có một tiếng hừ lạnh, nàng đưa mắt nhìn qua liền thấy một cô nương mặc một bộ y phục màu hồng phấn, búi tóc sơ song, trước ngực đeo một chiếc vòng cổ vàng nạm ngọc, trên khuôn mặt tuyết trắng tràn ngập vẻ khinh thường. Thấy Kỷ Thanh Thần ngẩng đầu nhìn qua, nàng ta còn đặc biệt dành tặng ánh mắt khinh thường cho nàng.