Chương 28

Kỷ Bảo Vân tức giận nói: “Tổ mẫu quá thiên vị rồi."

“Nương đã nói rồi, trước mặt lão thái thái thì tỏ ra ngoan ngoãn một chút, vậy mà con cứ cố chấp không nghe, bây giờ biết mọi chuyện ra thành thế nào rồi đấy.” Hàn thị nhìn hai người con gái, càng thêm tiếc nuối.

“Con là đích trưởng nữ đại phòng, tại sao những thứ tốt đẹp tổ mẫu đều đưa cho các muội ấy?” Kỷ Bảo Vân càng nghĩ càng tức giận, nếu không phải lúc này còn đang ngồi trong xe ngựa thì nàng ấy đã chạy lên phía trước hỏi cho ra nhẽ.

Kỷ Bảo Nhân cau mày, nói: “Đó là đồ của riêng tổ mẫu, phận làm tôn nữ như chúng ta không có quyền can thiệp vào việc người sẽ cho ai.”

"Cái gì nên tranh mà không chịu giành lấy, thì phải chấp nhận dâng hai tay nhường cho người khác."

Bởi vì nhà cũ của Kỷ gia nằm ở phía Đông của phủ Định Chân, nên luôn được người ta gọi là phủ Đông. Một hàng xe ngựa đi tới cổng lớn của Đông Phủ liền được bố trí đi vào từ cổng thứ hai. Bởi vì khách nam và nữ quyến đi vào từ hai cửa riêng biệt, vì vậy ở bên cạnh cửa Tây đều có nha hoàn cùng bà tử đứng chờ.

Phủ Đông đã sớm nhận được thông báo, lúc này đã có bà tử thô lỗ đứng ở bên cạnh cỗ kiệu chờ đợi.

Hàn thị ngồi ở xe ngựa phía sau cũng dẫn hai tiểu thư xuống xe, mà người ngồi ở chiếc xe ngựa cuối cùng chính là Kỷ Bảo Như và Kỷ Bảo Phù. Bởi vì tuổi của lão thái thái đã lớn cho nên liền ngồi ở trên cỗ kiệu, đồng thời cũng mang Kỷ Thanh Thần đi cùng.

Vốn dĩ Kỷ Thanh Thần còn muốn từ chối nhưng lại nghĩ đến việc từ trước đến nay nàng vẫn luôn mang dáng vẻ lười biếng, nếu có thể bớt việc thì nàng cũng sẽ không từ chối, nếu đột nhiên thay đổi lớn, chỉ sợ sẽ khiến cho mọi người nảy sinh nghi ngờ. Cho nên liền theo lão thái thái ngồi trên cỗ kiệu, các tiểu thư khác mà Hàn thị dẫn theo thì đi bộ đến hoa viên.

Hôm nay cũng không phải là ngày mừng thọ chính thức của Từ thái phu nhân, đều là những người thân cùng bạn bè cũ của Kỷ gia đến mừng thọ mà thôi. Có vài vị khách là lần đầu tiên đến cho nên Từ thái phu nhân liền quyết định ở lại trong hoa viên Bách Hoa Các để gặp khách luôn, cũng kêu người đi dạo cùng với các vị khách ở hoa viên Kỷ gia.

Bất quá điều này đối với mấy người Kỷ Thanh Thần mà nói thì lại không cảm thấy hiếm lạ gì. Vào những ngày lễ hay ngày Tết, các nàng đều sẽ được đến phủ Đông thỉnh an Từ thái phu nhân.

Cho nên nàng không thích đi dạo hoa viên ở phủ Đông một chút nào, còn không xinh đẹp bằng vườn nhỏ nhà mình.

Khi mọi người đang trên đường đi đến Bách Hoa Các liền thấy trong vườn ngập tràn sắc hoa, muôn ngàn loại hoa cỏ đều tranh nhau khoe sắc, trong đó có rất nhiều loại đều là tinh phẩm khó gặp. Còn có hòn non bộ được xếp tỉ mỉ bằng những viên đá Thái Hồ, dưới chân núi giả trồng toàn là hoa Linh Tiêu, xung quanh núi giả đều đã mọc đầy những hoa lá xanh tươi.

Lướt một vòng qua dãy hành lang, liền nhìn thấy hai cây cổ thụ trăm năm tuổi san sát trong góc, tuy cây không cao lắm nhưng tán lá lại vô cùng rộng, đặc biệt là thân cây to lớn kia, cho dù là bốn năm đứa nhỏ vòng tay ôm cũng không ôm hết được. Vì hai cây cổ thụ này trồng gần nhau cho nên tán cây của chúng cũng hòa quyện lại thành một, đứng từ dưới nhìn lên căn bản sẽ không thể phân biệt được cành nào thuộc về cây nào.

Nghe nói hai cây cổ thụ này là năm đó khi tổ tiên Kỷ gia xây dựng đã có rồi, thật đúng là những cây cổ thụ che trời mà.

Nhưng mà nói như thế nào thì Kỷ Thanh Thần cũng không thích nhà cũ, nàng vẫn luôn cảm thấy nhà cũ vừa tối tăm lại vừa ẩm thấp, không tốt bằng nhà mới của nàng. Đặc biệt là Kỷ Bảo Phỉ sống ở nơi này, cho nên nàng lại càng không muốn tới.

Nhưng sáng sớm hôm nay, cảm giác đó lại không còn nữa.

Khi bước vào tòa nhà này, nàng liền cảm nhận được những câu chuyện bên trong của một thế gia hàng trăm năm vừa làm ruộng vừa đi học, nha hoàn trong nhà đều mặc xiêm y cùng một màu, đi tới đi lui vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển, nói chuyện cũng rất có quy củ. Chỉ là cách ăn mặc cùng cử chỉ của bà tử bên cạnh thái phu nhân không thể so sánh được với các bà tử bên cạnh lão thái thái của các thương hộ khác.

Tò mò suốt cả một đoạn đường, cuối cùng kiệu nhỏ cũng tới được cửa Bách Hoa Các.

Sau khi Kỷ Thanh Thần bước xuống kiệu, liền đứng ở trước kiệu đỡ tổ mẫu đi xuống dưới. Quách ma ma ở bên cạnh mỉm cười khen ngợi: “Thất tiểu thư cũng thật là hiếu thuận, biết thương lão thái thái rồi.”

“Nguyên Nguyên nhà chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn hiểu chuyện hiếu thuận như vậy.” Trong lòng lão thái thái cảm thấy ấm áp, vuốt ve bàn tay nhỏ của Kỷ Thanh Thần khen ngợi.