Chương 30

Kỷ Bảo Phỉ.

Đây là oan gia của Kỷ Thanh Thần ở phủ Đông, tiểu thư lớn lên cũng còn tính là ưa nhìn, chỉ là làn da không trắng như nàng, tóc cũng không đen nhánh giống Kỷ Thanh Thần, dáng vẻ cũng có chút bình thường, ngũ quan cũng chỉ có đôi mắt là xuất sắc hơn một chút.

Sau khi nhìn thấy nàng ta, Kỷ Thanh Thần thầm thở dài, khó trách hai người ở chung không hợp nhau. Hai đường tỷ muội trạc tuổi nhau, kết quả một người thì phấn điêu ngọc trác, giống như được điêu khắc từ ngọc và tuyết vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, nhưng người còn lại lại chỉ có thể coi là thanh tú. Không cần nghĩ cũng biết hai người này chắc chắn không thể cùng chung sống.

Kết quả khi nàng vừa muốn nở một nụ cười, liền thấy Kỷ Bảo Phỉ đang hung dữ trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó quay đầu rời đi.

Xem ra ở phủ Đông, đặc biệt là trong lòng Kỷ Bảo Phỉ thì Kỷ Thanh Thần cũng là con nhà người ta trong truyền thuyết.

Lúc này mấy tỷ tỷ đã hướng Từ thái phu nhân thỉnh an, sau đó Kiều thị liền xếp chỗ cho mấy tiểu thư ngồi xuống.

Bất quá ánh mắt của hầu hết đám nữ quyến trong đại sảnh đều đang hướng về phía Kỷ Bảo Cảnh ở phía đối diện, kỳ thật trên thực tế sau khi các tiểu thư tiến vào đại sảnh, rất nhiều người đều nhìn thấy Kỷ Bảo Cảnh.

Bộ y phục màu thủy bích trên người nàng ấy giống y hệt với bộ y phục trên người Kỷ Thanh Thần, chỉ là hai nàng đều chênh lệch nhau về tuổi tác và chiều cao, đứng cùng một chỗ, hai nàng không những không cướp đi sự nổi bật của nhau mà ngược lại càng tôn thêm vẻ đẹp của nhau. Kỷ Bảo Cảnh có hàng lông mi dài, mắt hạnh má đào, đoan trang hào phóng, mà Kỷ Thanh Thần nhỏ tuổi hơn lại trắng hồng dịu dàng, đáng yêu.

“Xiêm y của Cảnh tỷ và Nguyên Nguyên thật xinh đẹp.” Người nói chuyện chính là nhị thái thái Sở thị, cũng là mẫu thân của Kỷ Bảo Phỉ.

Một vị phu nhân mặt tròn ở bên cạnh cũng gật đầu khen ngợi: “Nhan sắc này cũng thật độc đáo, ngay cả hoa văn trên xiêm y cũng đẹp, ta đã từng gặp qua người khác thêu nước gợn văn, nhưng mà vừa rồi lúc đại tiểu thư đi qua, ta cảm thấy những gợn nước này lại giống như đang chuyển động vậy.”

Sở nhị thái thái lập tức kêu lên một tiếng rồi nói: “Hóa ra không phải một mình ta nhìn thấy, ta còn tưởng rằng bản thân mình hoa mắt đó chứ.”

Khi đám nữ quyến ở chung một chỗ liền thích nói chuyện về xiêm y cùng trang sức, hoặc là son phấn. Kiều đại thái thái thấy các nàng vẫn đang nói chuyện, liền cười hướng nữ nhi Kỷ Bảo Ánh ở bên cạnh phân phó: “Con dẫn các muội muội đi đến Lãm Nguyệt Lâu chơi đi, nương sẽ chuẩn bị trà bánh cho các con."

Từ thái phu nhân thật ra cảm thấy vô cùng hài lòng với sự sắp xếp này, gật đầu nói: “Để đám nhỏ tự mình đi chơi đi, cũng đừng bắt bọn chúng cả ngày phải ngồi đối diện với đám người già chúng ta, mọi người đều thoải mái."

Vừa nghe thấy có thể đi chơi, các tiểu tiểu thư đều trở nên vui vẻ, hớn hở mà cáo lui.

Kỷ Bảo Nhân là đích thứ nữ của đại phòng phủ Đông, phía trên có một tỷ tỷ, hiện giờ đã gả ra ngoài. Phải đợi ngày mai mới có thể hồi phủ mừng thọ lão thái thái, cho nên mấy ngày này các tiểu thư đến nhà đều là nàng ấy ra mặt tiếp đón.

Vừa ra đến cửa, Kỷ Bảo Phỉ liền đi tới bên người nàng ấy, muốn nàng ấy nắm tay nàng dẫn đi. Kỷ Bảo Phỉ là đích nữ nhị phòng, bất quá ở trên nàng ta còn có một tỷ tỷ con vợ lẽ, bởi vậy nàng ta cũng không thích, chỉ thích đi theo bên cạnh Kỷ Bảo Ánh.

Lần này Kỷ Bảo Cảnh đương nhiên là muốn chăm sóc Kỷ Thanh Thần thật tốt, vì thế hai người liền đi cùng nhau.

"Nguyên Nguyên, nương của ta đã chuẩn bị bánh hoa hồng mà muội thích nhất, lát nữa muội cứ ăn tự nhiên nhé!” Kỷ Bảo Ánh nhìn đường muội nhỏ của mình, ôn hòa cười nói.

*Bánh hoa hồng là món bánh đặc sản vùng Vân Nam, Trung Quốc, được làm từ những cánh hoa hồng tươi giàu dưỡng chất.

Trong trí nhớ của Kỷ Thanh Thần, ấn tượng của nàng về người đường tỷ này chính là vô cùng ôn nhu hiền lành. Bất quá bởi vì Kỷ Bảo Phỉ thường xuyên bá chiếm nàng ấy, cho nên nàng cũng không quá thân thiết với nàng ấy.

Chỉ là khi nàng ấy vừa dứt lời, Kỷ Bảo Phỉ ở bên cạnh liền bất mãn nói: “Đại tỷ, sao tỷ lại không thương muội chứ?”

“Muội có thể ăn những gì mà muội thích.” Kỷ Bảo Ánh trấn an nàng ta.

Kỷ Bảo Cảnh không nói chuyện, chỉ kéo tay Kỷ Thanh Thần lùi về phía sau hai bước, khi đã cách hai người phía trước xa một chút, nàng ấy mới dặn dò nói: "Hôm nay chúng ta là tới mừng thọ của bá tổ mẫu, cho nên Nguyên Nguyên phải ngoan ngoãn một chút. Không thể lại cãi nhau với Bảo Phỉ được.”

“Đại tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, những chuyện này muội đều hiểu rõ.” Kỷ Thanh Thần gật đầu, vẻ mặt vô cùng chân thành. Nàng hiện giờ cũng không phải là đứa nhỏ năm tuổi, sao có thể chấp nhặt với nàng ta cơ chứ.

Cuối cùng điều mà nàng không ngờ tới chính là bản thân có chấp nhặt với đứa nhỏ năm tuổi.