Chương 14

Nhưng lúc đó nàng thật sự là trẻ tuổi không biết sợ, khi còn ở Giang Nam cũng là viên ngọc quý trên tay người nhà, lớn lên lại đẹp, trái tim một lòng ngóng trông vị hôn phu rồi lại bị kẻ nọ khinh thường như thế thì làm sao chịu nổi. bấy giờ nàng đã đặt quyết tâm phải gả vào vọng tộc quyền quý, khiến những kẻ coi thường nàng phải hối hận.

Nhưng nói thì dễ hơn làm.

Tuy rằng trong nhà nàng có tiền, nhưng những danh gia vọng tộc kia lại khinh thường kẻ đầy người là mùi tiền nhất(chỉ thương nhân). Hơn nữa dù có tiền cũng không có quan hệ, dẫu muốn gả vào danh gia cũng không tìm được nơi tốt.

May mắn thay, trong nhà cô có nhiều bạc nên nàng dùng số bạc đó làm bước đệm, cuối cùng cũng mở được khe hở. Nhưng ai biết đại nghiệp của nàng còn chưa thực hiện được một nửa thì người đã đi đời nhà ma.

Vốn tưởng rằng nàng sẽ phải đầu thai chuyển kiếp, không nghĩ đến hồn phách của nàng không tan biến hoàn toàn, có thể lưu lại trên thế gian này.

Tiếc thay, hồn phách của nàng yếu ớt, chỉ có thể bám vào một miếng bảo ngọc thượng cổ mà tẩm bổ.

Về phần chủ nhân của miếng ngọc kia…

Tốt nhất là không nên đề cập đến.

Chẳng qua nàng đi theo chủ nhân của miếng ngọc mới nhận biết Kỷ Bảo Cảnh, lúc còn sống chỉ nghe qua đại danh của vị quý nhân này, đến khi chết đi mới được hiểu biết sâu hơn. lại thêm ngày thường Kỷ Bảo Cảnh vô cùng xinh đẹp lại đoan trang hoa quý, cho nên ấn tượng trong lòng nàng vô cùng sâu đậm.

Không ngờ kiếp này hai người lại trở thành tỷ muội.

Chỉ là Kỷ Thanh Thần cảm thấy kỳ lạ, nếu nói Kỷ Bảo Cảnh là cháu gái duy nhất của hoàng đế, đồng thời là con gái duy nhất của An Quốc công chúa, vậy kiếp trước không có người tên Kỷ Thanh Thần này sao?

Hay là nói, trên thực tế lần này Kỷ Thanh Thần lần này rơi xuống nước đã qua đời, một bé gái năm tuổi qua đời ngoài ý muốn, ngoại trừ làm cho người nhà đau buồn ra thì đối với người ngoài không đáng quan trọng. Cho nên sau này khi hoàng đế đăng cơ, chỉ còn lại Kỷ Bảo Cảnh có thể ban thưởng.

Cũng chỉ như vậy mới có thể giải thích hết thảy.

Nếu như kiếp trước không có Kỷ Thanh Thần, như vậy kiếp này không biết Nguyễn gia ở Tô Châu không có người như nàng không?

Dựa theo thời gian mà tính, nàng và Kỷ Thanh Thần bằng tuổi nhau, mà không biết là trùng hợp hay là trời tính mà đến cả sinh nhật cũng cùng một ngày. Bây giờ nàng sống lại trong thân phận của Kỷ Thanh Thần, như vậy kiếp này sẽ không có Nhị tiểu thư Nguyễn gia.

Nghĩ đến đây, cảm xúc trong lòng nàng vô cùng lẫn lộn.

Kỷ Bảo Cảnh dùng nĩa bạc chọc một miếng táo nhỏ đưa tới bên miệng Kỷ Thanh Thần, thấy nàng cứ ngơ ngác nhìn mình thì không khỏi mỉm cười hỏi: “Trên mặt tỷ tỷ mọc hoa hay sao mà muội cứ nhìn chằm chằm chặp thế?”

“Trên mặt tỷ tỷ không mọc hoa nhưng tỷ tỷ còn đẹp hơn cả hoa cơ.” Kỷ Thanh Thần lấy lại tinh thần liền ngọt ngào nói.

Cũng may bây giờ nàng còn nhỏ, dù có nói như thế cũng không sợ có ai chê cười.

Mà Kỷ Bảo Cảnh lại rất thích lời ngon tiếng ngọt của nàng, nàng ấy đưa tay gõ nhẹ lên trán Kỷ Thanh Thần, dịu dàng cười nói: “Con bé nghịch ngợm này.”

Kỷ Thanh Thần mỉm cười, trong lòng lại có cảm giác bùi ngùi, tuy rằng nguyên thân còn nhỏ đã mồ côi mẹ nhưng bù lại được tổ mẫu và đại tỷ chăm sóc nâng niu, cũng coi như được yêu thương.

Chỉ là nàng cẩn thận liếc nhìn Kỷ Bảo Cảnh, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, hình như tỷ có tâm sự hả?”

Kỷ Bảo Cảnh không trả lời nàng mà chỉ đưa chiếc nĩa bạc đến bên miệng nàng: "Há miệng ra nào."

Kỷ Thanh Thần ngoan ngoãn cắn một miếng táo, ăn xong lại hỏi: "Tỷ tỷ, Vệ di nương làm sao vậy?”

Vừa rồi Vệ di nương ngất xỉu ở bên ngoài gây ra náo loạn khá lớn, Kỷ Thanh Thần không thể không biết. Nếu không phải nha hoàn chết sống không cho nàng xuống giường thì nàng còn muốn đi xem một cái đấy.

"Trẻ con không được hỏi nhiều.” Kỷ Bảo Cảnh nghiêm mặt nói, lại đút nàng ăn táo.

Kỷ Thanh Thần ngẩng đầu nhìn nàng ấy, lông mi dài dày như chiếc quạt nhỏ chớp chớp liên tục, vừa nhìn đã biết là đang giở trò. Kỷ Bảo Cảnh cũng biết tính tình của nàng, nếu nhất quyết giấu thì chỉ khiến cho nàng càng thêm tò mò mà thôi.

Vì thế nàng ấy đem đĩa trong tay đưa cho nha hoàn đứng bên cạnh rồi lau tay, sau đó nhìn Kỷ Thanh Thần, nhẹ giọng nói: "Nguyên Nguyên, Vệ di nương có thai."