Chương 13

Kỷ Bảo Cảnh vội vàng trấn an bà, trên khuôn mặt cứng rắn của Lão Thái Thái lúc này lại lộ ra một phần mệt mỏi: “Tổ mẫu sao lại tức giận với loại người đấy cơ chứ, ta chỉ là tức giận cha con. Muội muội con còn nhỏ đã không có nương ở bên cạnh. Mà bây giờ con bé như thế này mà thân làm cha vậy mà không lo lắng cho con nhỏ.”

Kỷ Bảo Cảnh là người kiên cường, nhưng khi nàng ấy nghe xong mấy lời này của Lão Thái Thái đi hai hốc mắt của nàng ấy cũng đỏ lên.

Cũng không biết qua bao lâu, đã có nha hoàn tới bẩm báo đã thỉnh đại phu tới đây.

Lúc này Lão Thái Thái đã thay sang một bộ y phục khác, bà đang nói chuyện cùng với Kỷ Bảo Cảnh. Lão Thái Thái nghe nha hoàn báo xong cũng không có hứng thú gì, vừa định hất tay để nha hoàn đi ra ngoài thì lại nghe thấy tiếng của Kỷ Bảo Cảnh cất lên, nàng ấy nhẹ giọng hỏi: “Vệ di nương bị bệnh gì vậy.”

Nha hoàn lập tức cúi đầu, nàng ta hơi do dự, ấp úng mà nói: “Bẩm Đại tiểu thư, vệ di nương không bị bệnh, đại phu nói……”

Lão Thái Thái thấy nàng ta cứ ấp úng mãi không xong một câu thì lạnh mặt nói: “Nói cái gì? Có chuyện gì mà không thể nói?”

Nha hoàn hít vào một hơi, sau đó lại nói tiếp: “Vệ di nương có thai.”

Kỷ Thanh Thần an tĩnh ngồi dựa trên giường, thật cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt. Nàng ấy thật xinh đẹp, đôi mắt hạnh nhân đen nhánh có thần, chiếc mũi cao, môi củ ấu, mặc xiêm y màu đỏ tươi, giống như một đóa hoa đương độ rực rỡ, tươi tắn động lòng người.

Tuy nhiên cô nương chỉ mới mười bốn tuổi nên đường nét chưa hoàn toàn nảy nở, đợi đến khi mười bảy mười tám mới là lúc dung nhan xinh đẹp nhất.

Lúc này Kỷ Thanh Thần vẫn còn đang bàng hoàng vì nàng đã trở thành muội muội của Kỷ Bảo Cảnh.

Kỷ Bảo Cảnh!

Đây chính là Kỷ Bảo Cảnh đấy.

Lúc trước nàng cảm thấy Kỷ Bảo Cảnh trông rất quen mắt, còn tưởng rằng là do ký ức của nguyên chủ ảnh hưởng, chỉ là sau khi đám người kia ra ngoài thì nàng mới nhớ ra. Ngay từ kiếp trước, nàng đã gặp được Kỷ Bảo Cảnh.

Kiếp trước, dưới gối tiên đế không có con trai, cuối cùng khi tuổi đã cao thì chỉ có thể chọn ra người kế vị từ trong đám con cháu hoàng thân quốc thích. Lúc này vị Tĩnh vương gia sớm có con nối dõi trở thành người có khả năng được chọn nhất. Tĩnh vương là đứa con của thân huynh đệ của tiên đế, cho nên cuối cùng tiên đế đã tuyên triệu Tĩnh vương thượng kinh.

Nửa năm sau tiên đế qua đời, Tĩnh vương đăng cơ. Mà vào thời điểm ân xá thiên hạ, ban ân huệ cho quần thần thì ông đã truy phong thân phụ của mình.

Khi đó có thể nói đã ồn ào náo động, quần thần đương nhiên cho rằng việc ông truy phong cho Tĩnh vương tiền nhiệm là làm trái với tổ chế. Thế nhưng thái độ của hoàng đế thay đổi, không còn ôn hòa như khi tiên đế còn sống, xuất ra thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn truy phong cho thân phụ của mình.

Chờ sau khi ông truy phong cho muội muội duy nhất của mình là công chúa, phong Kỷ Bảo Cảnh làm quận chúa thì đã không còn vị đại thần nào phản đối nữa. Suy cho cùng, ngay cả Tĩnh vương tiền nhiệm còn truy phong làm hoàng thượng được thì một cái danh hào công chúa và quận chúa có là bao.

Vì thế Kỷ Bảo Cảnh trở thành quý phu nhân được chú ý nhất trong kinh thành, mỗi một hành động của nàng ấy đều có thể khiến cho cả đế đô để ý.

Về phần nàng, kiếp trước chỉ là một tiểu thư xuất thân từ một gia đình thương gia ở Tô Châu, trùng hợp là tên trước đây của nàng cũng là Thanh Thần. Lúc mẫu thân sinh nàng, bà bắt đầu đau bụng từ sáng sớm, qua một ngày một đêm mới sinh được nàng, thế nên mới đặt tên nàng là Thanh Thần.

Nhà nàng dựa vào việc kinh doanh tơ lụa trở thành phú hào số một. Nhưng dù gia đình nàng có giàu đến đâu thì vẫn là thương nhân bị người khinh khi. Mặc dù triều đại này không cấm con cái thương nhân tham gia thi cử nhưng ngặt nỗi huynh trưởng không có tư chất trên phương diện học hành. Cuối cùng phụ thân nàng đã tài trợ một đám học sinh nhà nghèo có tư chất tốt.

Mà khi đó, có người đã lọt vào mắt phụ thân nàng, trở thành vị hôn phu của nàng.

Đến năm nàng vừa độ mười lăm, vị hôn phu kia thành công đề tên bảng vàng, phụ thân phái huynh trưởng đưa nàng vào kinh trước, ai ngờ sau khi vào kinh nàng mới phát hiện ra kẻ kia thực sự hủy bỏ hôn ước. Hơn nữa hắn còn lọt vào mắt xanh của quý nhân trong kinh, muốn gả viên ngọc quý trong tay cho hắn.

Một tiểu thư xuất thân từ thương hộ ở Tô Châu so với viên minh châu nhà quý tộc ở kinh đô, chẳng qua là nể mặt ân tình trước kia thôi, nháy mắt đã bị gạt qua một bên.

Huynh trưởng của nàng tất nhiên không phục, thế nhưng các nàng chỉ là thương nhân, nào có thể đấu với quan gia. Đều nói đấu huyện lệnh thì mất nhà, đấu tri phủ thì diệt môn, càng đừng nói tới quý nhân hàng đầu kinh thành, sao bọn họ có thể đắc tội nổi.

Cuối cùng phụ thân nàng đã cử người đi trả lại vật đính ước cho kẻ đó, hôn sự bị hủy bỏ.