Đêm khuya…
Bầu trời hôm nay có chút ánh sáng ảo diệu ,ánh trăng chiếu gọi xuống con đường lớn ở Bắc Kinh …
Ân Ân từng bước đi trên con đường rộng lớn cũng không biết là đi được bao lâu rồi .Ngay cả chân đi nhiều như vậy cũng không cảm thấy đau ,tâm trạng trống rỗng …đoạn tình cảm giữa cô và Thiên Kỳ trải qua nhiều năm như vậy thứ tồn lại cuối cùng là cái gì …là tổn thương ,là nỗi đau …cô không nên nếu kéo nữa ,vì từ lúc Lôi Vận xuất hiện thì tình cảm giữa cô và Thiên Kỳ đã kết thúc …là do ông trời sắp đặt an bài hay là nên nói giữa cô và anh có duyên không phận ,đúng vậy Thiên Kỳ nói đúng không phải chỉ mình anh thay đổi mà ngay cả chính cô cũng thay đối từ lúc nào ,ngay cả bản thân cô cũng không hề hay biết…cảm giác khi ở trước người đàn ông đó là một loại cảm giác không sao diễn tả được …có chút rung động ,lại có chút nhớ nhung ,có chút yêu lại xen một chút hận …như vẫn là yêu …Thiên Kỳ cũng vậy ,tuy không biết giữa anh và Châu Nhi có bao nhiêu sự mập mờ nhưng cô cũng là phụ nữ cô nhìn rõ được cô ấy rất yêu anh …còn anh thì sao ? Sao có thể không động tâm được …
Bàn tay nhỏ của cô dơ lên năm ngón liền che khuất được ánh trăng …ánh trăng tuy rất sáng ,nhưng một bàn tay đã có thể che khuất được như trái tim cô vậy ,mãi mãi đắm chìm trong sự mù quáng cho nên không cách nào biết được trái tim chính mình từ lâu đã yêu hắn …Lôi Vận …
Một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên từ đâu đi đến dừng cạnh ngay cô ,Ân Ân có chút giật mình quay đầu lại ,đột nhiên người đàn ông thân thể cao lớn bước xuống xe ,trên người mặc một bộ đồ đen từ trên xuống dưới ,vì hắn đội mũ và đeo khẩu trang cho nên cô không cách nào nhìn ra được gương mặt của hắn .Người đàn ông đó từng bước đi đến chỗ cô ,ánh mắt hắn thật sắc lạnh Ân Ân cảm nhận được sự nguy hiểm chân liền theo phản xạ lùi lại phía sau vài bước ,cô định quay đầu bỏ chạy. Thì cánh tay đã bị người đàn ông giữa lại …
" A…Anh muốn làm thì …!"
Cô theo phản xạ muốn đẩy hắn ra ,nhưng dưới eo cô giường như có một vật gì đó chèn lại ,cảm giác lạnh lạnh khiến eo cô tê cứng ,một con dao đang kề sát vào eo cô .Ân Ân hoảng sợ cực độ ,hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông phả vào người cô …Ân Ân hoảng loạn giọng nói có phần hơi rung rẫy .
" Anh bình tĩnh…tha cho tôi …anh cần tiền …tôi sẽ đưa hết tiền cho anh …!"
Người đàn ông vẫn im lặng ,ánh mặt nhìn cô hiện lên vài tia giễu cợt ,con dao trong tay hắn ta càng lúc càng trở nên lạnh .
" Lên xe !"
Ân Ân bị người đàn ông kéo lên xe ,cửa xe đóng lại bắt đầu di chuyển ,trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực …
Trên xe không gian thật chật chội ,cô ngồi ghế phụ phía sau cùng với hắn ta ,trong xe còn có một người tài xế và một tên thuộc hạ .Ân Ân hoảng sợ ,giờ phút này đến thở thôi cô thấy hồi hợp .
"Đại ca ! Chúng ta đến khu Bán Sơn luôn đúng không ?
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông liền vang lên .
" Đúng vậy ! đến khu Bán Sơn …ở đó sẽ có người mai phục sẵn chờ chúng ta …!"
Ân Ân chợt sững sốt ,giọng nói này có chút ấn tượng ,hai mắt cô nhìn lên gương mặt người đàn ông .Lúc này hắn cũng cuối đầu xuống đυ.ng ngay ánh mắt của cô .Tay người đàn ông chủ động kéo khẩu trang xuống …
“Hàn Thước …!”
Cô có chút bất ngờ ,là Hàn Thước ,tên cầm thú này vài tháng trước vì cưỡng bức một đứa trẻ mười bốn tuổi ,mà bị cảnh sát truy nã ,hôm nay lại bắt cô làm gì .
" Đã lâu không gặp …Ân Ân cô nhận ra tôi không…!"
" Anh bắt tôi làm gì …anh đừng quên cảnh sát khắp nơi đang truy nã anh …!"
Người đàn ông cười lạnh con dao dần chuyển từ eo lên đến chiếc cổ trắng nõn của cô …
" Tôi đi đến ngày hôm nay …đều là do người đàn ông bên cạnh cô ban cho …món nợ này cô nghĩ xem tôi sẽ từ từ đòi lên người cô như thế nào …!"
Gương mặt lạnh lẽo của người đàn ông cuối xuống ép sát cô vào cửa ,Ân Ân nghi hoặc nhìn hắn …
" Tôi với anh không thù không quáng …anh bắt tôi làm gì ?"
" Nhưng cô là người phụ nữ của hắn …chỉ cần có cô trong tay …tôi không sợ hắn sẽ không rơi vào bẫy …!"
Cô hai mắt mở to nhìn hắn ,muốn dẫn dụ Lôi Vận vào bẫy sao ? Muốn gây bất lợi cho hắn cô lo lắng cực độ …
" Đại ca ! Khu Bán Sơn đã cho người mai phục sẵn…chỉ cần hắn đến thì ngay cả con đường trở ra cũng không có !"
Hàn Thước cười lạnh , ánh mắt hiện lên vài tia gian tà…
Xe hơi màu đen đang chạy đột nhiên vì bị thứ gì đó cản lại mà phải thắng gấp khiến xe chao đảo .
" KÉT !"
" CHUYỆN GÌ !"
" ĐẠI CA ! LÀ MỘT CHIẾC XE CẢN ĐƯỜNG CHÚNG TA …!"
Hàn Thước tức giận vỗ mạnh lên ghế một cái…
" Mẹ nó …chán sống sao …mầy xuống dưới bắn chết tên tài xế của xe đó cho tao …!"
Người đàn ông lái chiếc xe màu trắng phía trước có chút quen thuộc ,bóng dáng cao lớn liền bước xuống hai mắt cô mở to kinh ngạc …
" Thiên Kỳ …anh mau đi đi …Thiên Kỳ đừng đến đây …!"
Hàn Thước thô bạo kẹp chặt tay cô , tay người đàn ông dứt khoát từ đâu lấy ra một cây súng chĩa thẳng vào đầu cô ,giọng nói không cần kiêng nhẫn…
" NGỒI IM !"
Thiên Kỳ đi đến bước chân anh càng lúc càng gần …Hàn Thước ra hiệu tên thuộc hạ xuống xe đi đến chỗ anh .
" Thả cô ấy ra !"
Tên thuộc hạ không chút kiêng nhẫn đã đi đến đấm một quyền vào mặt anh ,Thiên Kỳ tránh người né được một đòn , nhưng thân thủ của tên đó quả thật rất nhanh nhẹn một quyền khác dơ lên hạ xuống dứt khoát trúng vào mặt anh . Thiên Kỳ liền bị trúng một quyền ngã xuống đất ,dù sao anh cũng là một người tri thức từ nhỏ đến lớn đều được giáo dục rất tốt ,cho nên đối với chuyện đánh đấm làm sao có thể so với bọn người chuyên lăn lộn trong xã hội được …
" Mầy chán sống rồi sao…biết đang chặn xe của ai không hả …!"
Thiên Kỳ cố gắng ngồi dậy ,miệng hơi rỉ một chút máu .
" Thả cô ấy ra …các người là ai …tại sao lại bắt cô ấy …!"
Tên thuộc hạ vô cùng tức giận từ trong túi móc ra một khẩu súng chĩa vào Thiên Kỳ .Ân Ân lúc này trên xe phản ứng vô cùng kích động hét lớn ,mặc kệ con dao trên cổ vì sự dãy dụa của cô mà cắt vào thịt đến rỉ máu .
" Đừng …đừng làm hại anh ấy …các người đừng làm hại anh ấy …!"
Hàn Thước quan sát cô một lúc ,thái độ kích động như vậy ,quan hệ giữa cô và người đàn ông đó rõ ràng không bình thường .
" Cô quen hắn!"
Ân Ân gật đầu hai mắt vẫn nhìn về phía Thiên Kỳ ,cô sợ tên thuộc hạ sẽ nổ súng …
" Xin anh …tha cho anh ấy …xin anh …!"
Hàn Thước hai mắt nhìn cô tràn đầy sự nghi hoặc ,sau đó hướng ánh mắt về phía Thiên Kỳ .Xem ra người đàn ông cố chấp đó ,có đánh chết cũng không chịu đi mà …xem ra lại là một đôi cẩu nam nữ sao ,đúng là thú vị …Hàn Thước lớn tiếng nói vọng ra xe …
" THỔ ! dẫn hắn lên xe …đợi tới khu Bán Sơn sao đó giải quyết một lần luôn …!"
Ánh mắt Hàn Thước cuối xuống nhìn cô hiện lên sự khinh thường …
" Xem ra …cô cũng không phải một người phụ nữ bình thường …cô là người phụ nữ đầu tiên dám cấm sừng Lôi Vận …thú vị đó…!"
Ân Ân lúc này chẳng còn tâm trạng để ý đến những lời nói giễu cợt của hắn .Vốn vĩ là một mình cô bị bắt không ngờ Thiên Kỳ lại bị luyên lụy cùng với cô .Giờ phút này người có thể cứu bọn họ chỉ có thể là Lôi Vận…
Thiên Kỳ bị áp dãy lên xe ,anh định sẽ lái xe đuổi theo cô để nói chuyện như không ngờ lại gặp cảnh tưởng cô bị người ta mang lên xe ,anh không kịp nghĩ ngợi đã trực tiếp đuổi theo cô …cuối cùng một thân một mình bị mang đi cùng cô …
" Em không sao chứ ! "
" Không sao …!
_________________________________________
BÁN SƠN …
Khu này tương đối sầm uất ,một khu nằm ngoài ngoại ô nên khá vắng vẻ ,vì xe di chuyển rất nhanh nên cô cũng không nhìn rõ được là đang đi đường nào .Cô chỉ thấy hai bên đường um tùm cây thông cao lớn …không gian vắng vẻ cũng không gặp được mấy người ,vừa nhìn vào là có thể đón được đây là một nơi không an ninh .Ngay cả biển chỉ dẫn đường cũng ngã đổ xuống lộ cũng chẳng ai đối hoài mà dựng lên …
Ân Ân và Thiên Kỳ được dẫn đến một căn nhà hoang ,từ phía ngoài vào trong thật u ám ,quả thật nếu xui xẻo bỏ mạng tại đây cũng chẳng ai có thể phát hiện ra được .Trong lòng cô rung rẫy sốt sắn cầu nguyện .Thiên Kỳ ở bên nhận ra được tâm trạng của cô ,bàn tay anh to lớn chủ động nắm lấy tay cô.
" Ân Ân. …đừng sợ …chúng ta sẽ không sao…!"
Ân Ân theo phản xạ đột nhiên muốn tránh khỏi bàn tay của anh ,cô nhanh chóng rút tay lại .Thiên Kỳ bàn tay ở trên không trung liền cứng đờ…Anh hạ giọng tiếp tục nói …
" Người hắn muốn đối phó là Lôi Vận …cho nên hắn sẽ không làm hại chúng ta …!"
Ân Ân trái tim cô khi nghe tên hắn liền trở nên rung rẫy .
" Nếu Lôi Vận đến đây …có phải hắn sẽ chết không …!"
Thiên Kỳ nhận ra gương mặt của cô là đang hoảng sợ ,trong lòng anh thật khó chịu…
" Em nghĩ xem hiện tại chúng ta đang ở Bán Sơn khu này là địa bàn của Hàn Lão Gia …từ trong ra ngoài đều là người của hắn …nếu như Lôi Vận đến đây …em nghĩ còn có thể trở ra sao …!"
Ân Ân hai mắt chất chứa sự lo lắng tột độ ,cô chưa bao giờ hy vọng người đàn ông đó đừng bao giờ xuất hiện như lúc này …
Thiên Kỳ hai mắt đảo quanh một vòng căn nhà ,căn nhà hoang vu này thật quá sơ tàn ,khắp nơi đều đống mạng nhện có vẻ như đã từ rất lâu rồi không có người lui tới .Cặp mắt anh đảo quanh xuống những chiếc xiềng xích ,dây thừng ,roi da ,thẩm chí còn có cả những con dao lớn dài nằm lăn lộn trên nền gạch .Anh vừa nhìn thấy cả biết rõ tình hình hiện tại của bọn họ nguy hiểm đến cỡ nào .Anh nói Hàn Thước chỉ muốn đối phó Lôi Vận …sẽ không lấy mạng họ ,chỉ là muốn trấn an cô. Nhưng nhìn cảnh tượng này trong lòng anh liền hiểu Hàn Thước một khi đã bắt người ,sẽ không thể không gϊếŧ …
Cửa đột nhiên mở ra ,Hàn Thước đôi chân dài thẳng tấp bước vào ,tay hắn lấy ra chiếc điện thoại đưa đến cho Ân Ân hắn bấm vào dãy số quen thuộc vừa nhìn cô đã nhận ra là của người đàn ông đó .
" Mau nói với hắn …bảo hắn đến đây cứu cô …!"
Thiên Kỳ tức giận đi đến hất văng chiếc điện thoại từ tay Hàn Thước …Người đàn ông sắc mặt liền tối sầm một màu đen u ám giọng nói lạnh lẽo vang lên …
" Tụi mầy giữa cái tên chết tiệt này lại cho ta …!"
Đám thuộc hạ nghe ngữ điệu ra lệnh từ người đàn ông liền không dám chậm trễ ,đi đến giữa lấy tay Thiên Kỳ ,hai tên đàn ông vô cùng lực lưỡng khiến anh không thể chống cự được .Ánh mắt Hàn Thước nhìn hắn một cách lạnh lẽo ,sao đó di chuyển sang Ân Ân .Bước chân hắn từng bước từng bước đi đến chỗ cô ,bàn tay không yên phận sờ lên eo của cô .Ân Ân hoảng sợ tránh né ,Hàn Thước mặc kệ sự kháng cự của cô ,tay lần mò lấy được một chiếc điện thoại từ trên người cô .Động tác nhanh nhẹn một lần nữa bấm số …chuông điện thoại vang lên một lúc ,giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên .
" Ân Ân …!"
Hai mắt cô mở to nhìn Hàn Thước ,gương mặt của hắn nở một nụ cười lạnh …
" Lôi Vận …có nhớ bổn thiếu gia không !"
Bên đầu giây yên tĩnh một lúc lâu …Lôi Vận theo phản xạ nhìn vào màn hình điện thoại sau khi xác định chắc chắn là điện thoại của Ân Ân …người đàn ông mới lên tiếng …
" Hàn Thước …ngươi muốn thế nào ?"
" hahahahaa Lôi vận …hiện tại ta đang giữa người phụ nữ của ngươi trong tay …ngươi nghĩ với tính cách của ta …thì ta sẽ muốn thể nào hả …!"
Bên Đầu giây một lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh …
" Đừng đυ.ng vào cô ấy …chuyện gì ta cũng sẽ đáp ứng ngươi…!"
" Hhahahha …Lôi Vận …ngươi đang dần để lộ điểm yếu của mình ra …!"
Người đàn ông phía bên kia ,con ngươi dần trở nên thâm trầm .
" Thả cô ấy ra …ta sẽ cho ngươi một con đường sống …!"
Hàn Thước giọng nói kiêu ngạo vang lên .
" Ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta …cho người ba mươi phút …đến khu Bán Sơn ngay …!"
CÒN TIẾP…