Chương 47

Miệng bú √υ" bên này thì tay của Bùi Thành Hiên vạch luôn phần áo bên kia của Vương Mỹ Ngọc xuống rồi xoa nắn, ngón tay cái và ngón tay trỏ của anh vân vê đầṳ ѵú của cô làm cô không thể nào chịu nổi càng ưỡn thân mình lên ép bầu vυ" bên kia vào miệng anh nhiều anh cho anh dễ dàng bú ɭϊếʍ vυ" mình.

Vương Mỹ Ngọc đang đứng giữa một hồ nước mát lạnh nhưng cô lại cảm thấy mồ hôi trên người mình tuôn ra liên hồi, miệng thì khát khô, tay cô đặt trên hai vai của Bùi Thành Hiên rêи ɾỉ lên: “Đừng… ưm… em sướиɠ… sướиɠ quá anh ơi… a… a… ưm”.

Bùi Thành Hiên liền lên tiếng trêu ghẹo Vương Mỹ Ngọc “Nhìn xem cơ thể em phản ứng kịch liệt chưa kìa, anh mới trêu ghẹo có một chút mà đã muốn anh cᏂị©Ꮒ rồi sao?”

Vương Mỹ Ngọc hoang mang đưa mắt nhìn xung quanh sợ có ai đó nhìn thấy áo tắm của cô bị kéo xuống cảnh xuân phơi bày ra ngoài thì đúng là xấu hổ mà, nếu bị bắt gặp chắc là cô độn thổ cho xong luôn.

“Chúng ta về phòng được không… về phòng rồi anh muốn làm gì cũng được hết… tuy ở đây là hồ bơi trong nhà nhưng xung quanh toàn bằng kính người bên ngoài có thể nhìn thấy hết đó… em không muốn đâu”.

Bùi Thành Hiên bày ra vẻ mặt bá đạo ngoan cố: “Anh không muốn đi về phòng, anh muốn chúng ta làm chuyện đó ở đây luôn cơ em không cảm thấy “chơi” nhau như thế này mới kí©h thí©ɧ hay sao?”

“Nếu bị người khác nhìn thấy thì xấu hổ lắm” Vương Mỹ Ngọc vẫn lên tiếng giải thích.

Bùi Thành Hiên liền chắc nịch đáp: “Thấy thì đã sao chứ, nhìn vào thì chỉ ganh tị thèm thuồng vì đâu có được anh “chơi” như em.”

Nói rồi Bùi Thành Hiên lại tiếp tục cúi đầu xuống bú một bên vυ" của Vương Mỹ Ngọc, lưỡi anh đánh vòng quanh núʍ ѵú rồi đánh lên đánh xuống núʍ ѵú khiến cho cô vặn vẹo thân thể, một bên vυ" kia thì anh xoa nắn thành đủ loại hình dạng.

Một lúc sau, Bùi Thành Hiên vùi mặt vào hai cái vυ" to tròn căng đầy của Vương Mỹ Ngọc bú ʍúŧ khiến chân cô đứng không vững nữa chỉ có thể cong người dựa vào thành hồ bơi để mặc cho anh bú ʍúŧ bỡn cợt.

“Em dám ăn mặc sεメy gợi cảm như thế trước mặt anh thì cũng nên nghĩ đến hậu quả chứ.”

Vương Mỹ Ngọc vô tội lên tiếng đáp “Em có nghĩ gì đâu, em chỉ đơn giản làm mặc đồ bơi để dạy cho Nhã Đan học bơi thôi mà.”

“Nhưng mà trong mắt của anh thì là em đang khıêυ khí©h quyến rũ anh đó… mặc đồ bơi để lộ toàn bộ đường cong trên cơ thể không quyến rũ anh thì là gì đây hả?”

Vương Mỹ Ngọc giả vờ tỏ vẻ giận dỗi “Nếu anh nói vậy thì mai mốt em không mặc đồ bơi nữa, em mặc đồ ngủ cho vừa lòng anh.”



Bùi Thành Hiên nghe thấy như vậy liền bày ra vẻ mặt lưu manh rồi thì thầm vào tai của Vương Mỹ Ngọc: “Thật ra lúc em mặc đồ ngủ hay đồ bơi đều quyến rũ như nhau, hơn nữa trong mắt anh chỉ có một mình em thôi cho nên dù em mặc cái gì anh cũng thấy có hứng thú hết em hiểu chưa? Còn nữa đồ ngủ của em toàn là đồ tình thú xuyên thấu em tính mặc như thế cả ngày sao… như vậy thì đừng có trách anh đè em ra rồi đυ. em cả ngày luôn đó nha Mỹ Ngọc.”

Vương Mỹ Ngọc giả vờ đấm đấm nhẹ vào ngực của Bùi Thành Hiên rồi lên tiếng giận dỗi “Anh đúng là xấu xa mà”.

Bùi Thành Hiên nghe thấy như thế lại cúi đầu mυ"ŧ mạnh vυ" của Vương Mỹ Ngọc một cái khiến cô phải rêи ɾỉ thành tiếng: “A… a… a… Thành Hiên… đừng mà… Bùi Thành Hiên… anh bú mạnh quá rồi… aa… aaa.”

Bùi Thành Hiên tiếp tục dùng răng cắn nhẹ rồi day day núm của Vương Mỹ Ngọc khiến cô sướиɠ đến tột đỉnh, mà vυ" bên kia thì bị anh dùng tay kéo đầu núʍ ѵú ra cảm giác vừa đau vừa sướиɠ khó tả khiến cô càng rêи ɾỉ động tình hơn: “A… a… em sướиɠ… vυ" em sướиɠ quá… ư… ư… anh đừng cắn nữa… em sướиɠ quá đi à.”

Bùi Thành Hiên nghe thấy như thế thì cảm giác vô cùng thích thú anh tiếp tục đổi vị trí hai bên vυ" của Vương Mỹ Ngọc trêu chọc cho đến lúc hai đầṳ ѵú cô cương cứng lên, vì bị bú ʍúŧ mà sưng đỏ lên mới chịu buông tha.

Bùi Thành Hiên hôn lên môi của Vương Mỹ Ngọc cô cũng rất phối hợp đưa lưỡi của mình ra cho anh quấn lưỡi vào, hai cái lưỡi quấn quýt lấy nhau hồi lâu, khi tách ra giữa hai người nối với nhau bằng một sợi chỉ bạc rất là kí©h thí©ɧ thị giác.

“Sao hả anh đã nói “chơi” ở đây kí©h thí©ɧ lắm mà không nghe.”

Vương Mỹ Ngọc cau mày “Anh đã bấn ©ôи ŧɧịt̠ lên rồi thì em có nói gì anh cũng có nghe đâu… anh thích thì cứ tới mà đυ. đi… dù sao cái l*и này cũng chỉ dành riêng cho anh đυ. mà thôi… người khác có nhìn thấy thì đã sao đâu.”

Bùi Thành Hiên nghe vậy liền khẽ cười lên tiếng đáp “Thật ra, hồ bơi trong nhà này toàn bằng kính nhưng tất cả đều là kính một mặt vì vậy em có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng mà bên ngoài lại không thể nào nhìn thấy được bên trong xảy ra chuyện gì hết.”

“Thật sao anh?”

Bùi Thành Hiên gật đầu đáp “Đương nhiên rồi nên em cứ yên tâm là phê l*и với anh đi, anh cũng chẳng ngu dại gì mà để thằng khác nhìn thấy cái cơ thể hoàn hảo tuyệt mỹ này của em đâu mà lo, thân thể này chỉ có thể để một mình anh nhìn ngắm mà thôi.”

“Vậy thì được… anh muốn làm gì thì làm đi…”

Bàn tay Bùi Thành Hiên mạnh bạo luồng vào quần bơi của Vương Mỹ Ngọc, ngón tay trỏ từ từ đâm vào âʍ đa͙σ của cô.



Cơ thể của Vương Mỹ Ngọc đột ngột có vật lạ ra vào cảm giác khó chịu nên hai tay cô đặt trên vai anh hơi bấu nhẹ xuống: “AAA… đừng mà… đột ngột quá… ƯM… ƯM… Ư”

Ngón tay của Bùi Thành Hiên cũng không đâm sâu lắm, anh rút ra rồi ma sát với mồng đốc trượt lên trượt xuống khiến cho Vương Mỹ Ngọc đạt kɧoáı ©ảʍ dâʍ ŧᏂủy̠ liền tuôn ra.

“Cơ thể em đúng là nhạy cảm mà… l*и em vẫn khít như lần đầu anh đυ. em vậy… cái l*и này của em đúng là thần kỳ mà anh đã đυ. rất nhiều lần rồi mà nó vẫn chật khít như của gái trinh vậy.”

Bùi Thành Hiên dừng sức đỡ Vương Mỹ Ngọc ngồi lên sát mép thành hồ bơi rồi dang rộng hai chân cô ra, một tay anh vạch quần bơi của cô qua một bên rồi ngắm nhìn cái l*и hồng hào đẹp đẽ đó.

“Nhìn là chỉ muốn liếʍ ngay… bú ngay mà thôi… mau tiết ra nhiều nước l*и cho anh uống đi Mỹ Ngọc… anh thích uống nước l*и của em lắm đó em yêu à.”

Cái tư thế ngồi đưa l*и cho người khác ngắm như thế này quả thật làm cho Vương Mỹ Ngọc vô cùng xấu hổ nên mặt cô đỏ hết cả lên “Có làm thì mới có ăn… muốn húp nước l*и em thì hãy kí©h thí©ɧ l*и em để nó tiết ra nước đi cưng à.”

Bùi Thành Hiên dùng tay vạch mấy sợi lông thưa thớt trên mu l*и của Vương Mỹ Ngọc sang một bên rồi dùng ngón cái và ngón trỏ tách hai mép l*и của cô ra, anh nhìn thấy miệng l*и đang mấp máy nên cảm thấy rất là phấn khích.

Bùi Thành Hiên áp sát đầu mình vào giữa hai chân của Vương Mỹ Ngọc, lưỡi anh lè ra rồi liếʍ nhẹ dọc theo chiều dài mép l*и của cô khiến cô rùng mình.

Vương Mỹ Ngọc dùng tay đẩy đầu của Bùi Thành Hiên ra: “Đừng mà anh… đừng… dừng lại… aa… sướиɠgggg… em sướиɠ l*и quá anh ơi.”

Ánh mắt của Bùi Thành Hiên trở nên dâʍ ɖu͙© rõ rệt “Ngồi yên cho anh liếʍ l*и em đi… lát nữa anh sẽ làm l*и em sướиɠ… nếu không anh sẽ lôi em ra vườn đυ. em cho mọi người thấy luôn đó.”

Vương Mỹ Ngọc nghe vậy không dám cử động nữa mà ngồi yên để Bùi Thành Hiên thoải mái bú ɭϊếʍ l*и của mình, lưỡi anh di chuyển như một con rắn luồn lách vào trong l*и của Vương Mỹ Ngọc khiến cô cau mày, thân dưới càng phối hợp dang rộng chân để anh thuận lợi bú ɭϊếʍ dễ hơn.

Bùi Thành Hiên cho một ngón tay vào trong l*и của Vương Mỹ Ngọc, lại cho tiếp ngón tay thứ hai, ngón tay thứ ba vào, anh rút ra đâm vào như là đang làʍ t̠ìиɦ, lưỡi thì vẫn linh hoạt liếʍ hộŧ ɭε đôi khi mυ"ŧ mạnh khiến cô rêи ɾỉ ngày càng lớn hơn.

“A… A… A… dừng… dừng lại đi mà… chỗ đó của em… chỗ đó của em khó chịu quá anh ơi… ưm… ưm… ưm… đừng mà Thành Hiên… Bùi Thành Hiên… em sướиɠ.”

Nghe giọng của Vương Mỹ Ngọc nức nở vang lên thì Bùi Thành Hiên cảm thấy rất hài lòng, anh kê miệng mình lỗ l*и của cô ngón tay tiếp tục đâm vào rút ra khiến cho dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ào ạt, toàn bộ nước từ l*и của cô chảy ra đều bị anh liếʍ sạch hết.