Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính có số phận không được may mắn cho lắm. Cô vì món nợ của người thân mà phải đi làm việc mình không muốn, cô phải tiếp cận Lương Tuấn một thiếu gia giàu có để hi vọng có được …
Xem Thêm

Năm vạn đồng! Anh ta âm thầm thổi gió miệng gặm, quả nhiên là người có tiền!

Phát huy bản chất côn đồ vốn có, Sở Triển Đường nhanh chóng móc tiền ra nhét vào túi, tùy ý lấy ra mấy thẻ vàng, tiện tay nhét vào trong túi —— không đúng! Suy nghĩ một chút, anh ta lại đặt thẻ vàng lại chỗ cũ.

Mặc dù anh ta hiện tại nghèo bị ma quỷ bắt đi, nhưng ăn trộm như vậy nguy hiểm quá lớn, sợ rằng còn chưa được lợi đã bị bắt vào tù, anh ta còn chưa ngu đến mức vì món lợi nhỏ mà đi ăn cơm tù.

Tiếp tục mở ví da, lại nhìn thấy mấy thẻ vip của câu lạc bộ.

Những thứ đáng ghét của kẻ có tiền! Thật biết hưởng thụ! Sở Triển Đường khinh thường hừ lạnh.

Bên trong còn có mấy cái danh thϊếp, anh ta rút ra để gần chỗ có ánh sáng, cuối cùng cũng thấy rõ chữ trên danh thϊếp.

Phó tổng giám đốc - Lương Tuấn. Anh ta lẩm nhẩm nhẩm đọc theo chữ trên tấm danh thϊếp.

Nhìn bóng dáng mạnh mẽ kia, Sở Triển Đường như nghĩ tới cái gì đó nheo mắt lại, hồi lâu, trên mặt lộ ra nụ cười quỉ dị.

Lấy trong ví da một tấm thẻ căn cước (chứng minh thư),phía trên hiện ra một khuôn mặt tuấn tú đang nhìn anh ta.

“Tiểu tử, cảm ơn cậu nhá!” Sở Triển Đường đắc ý nhếch môi. “Cậu đã có lòng tốt thì đem thẻ căn cước cho tôi dùng một chút, dù sao cậu cũng có nhiều tiền, sẽ không để ý mấy chục vạn này chứ?”

Có tấm thẻ căn cước này, cuối cùng cũng có thể khiến anh ta chống cự được một thời gian ngắn, không cần phải chạy khắp nơi nghĩ biện pháp xoay tiền.

Nhét hết danh thϊếp cùng thẻ căn cước đều nhét vào trong túi, anh ta ném ví tiền với mấy tấm thẻ tín dụng vào góc tường, tâm tình rất tốt đi ra khỏi ngõ nhỏ.

Chương 1

Tiếng ồn áo phía sau hậu trường của một buổi trình diễn thời trang.

Một bộ sưu tập thời trang mùa xuân rực rỡ vừa được ra mắt, phía sau hậu trường tràn đầy tiếng ồn ào, huyên náo.

Những người mẫu bận bịu tháo trang sức, thay trang phục, xung quanh nhân viên tạp vụ cũng vội vàng mang đồ ngọt đến, kéo dài không khí của buổi trình diễn thời trang vừa rồi.

Đè xuống cảm xúc thỏa mãn đang dâng trào, Sở Mạn Hà khẽ thở nhẹ, cẩn thận lấy kính áp tròng xuống.

Trong gương là một cô gái hiện đại, gương mặt trái xoan hoàn mỹ với kiểu trang điểm mới nhất năm nay, đơn giản, nhẹ nhàng nhưng cũng thật khác biệt, kết hợp với áo bó sát không tay cao tới eo cùng váy ngắn, làm nổi bật lên những ưu điểm.

Ánh sáng hiện lên trong đôi mắt to xinh đẹp càng khiến nó trở nên linh động có hồn, sống mũi cao thẳng nổi bật trên khuôn mặt, chỉ một ít son bóng nhàn nhạt trên môi nhưng nhìn như màu phấn hồng lấp lánh, khẽ cong lên, hết sức mềm mại ngọt ngào.

Những lọn tóc xoăn dài xõa tung như những gợn sóng, màu nâu khiến người ta nghĩ tới ánh nắng vàng óng ánh của mùa thu, sống động xinh đẹp nhưng không mất đi nét thời thượng, cũng khó trách tối nay cô nhận được nhiều tiếng vỗ tay cổ vũ như vậy.

Nhưng cô rất rõ ràng, phần lớn những tiếng vỗ tay này cũng không phải thuộc về cô, mà là của những bộ trang phục cô trình diễn.

“Tiểu Hà, tối nay em trình diễn thật là quá tuyệt vời!”

Còn chưa kịp thay đổi cảm xúc, một âm thanh hưng phấn đột nhiên truyền đến từ phía sau.

Vừa quay đầu lại, cô không tự chủ được mà mỉm cười.

Dương Lam, ông chủ của cô cũng là nhà thiết kế, hiện nay trong giới thời trang có rất ít người mẫu và nhà thiết kế có kinh nghiệm, nhờ thiên phú trời cho cùng với sự nghiêm túc, trong thời gian 5 năm ngắn ngủi, anh đã có một chỗ đứng trong làng thời trang, vì những người mẫu như các cô mà thiết kế ra rất nhiều trang phục trình diễn trên sân khấu.

Anh còn rất trẻ mới ba mươi tuổi, tính tình thân thiện hiền hòa, đối với những người mẫu nhỏ bé như cô càng thêm chiếu cố, từ cách mọi người gọi anh là “anh Lam” đều có thể nhận ra được, quan hệ của anh với mọi người thân thiết như anh em trong nhà.

“Cám ơn anh Lam!” Sở Mạn Hà hưng phấn mà gọi tên anh. “Trang phục của mỗi mùa tuyệt quá, cảm giác như không thể thể hiện được hết nét đặc sắc trong mỗi bộ vậy.”

Gương mặt của cô hồng lên, đáy mắt lấp lánh khiến người ta không thể hoài nghi —— cô vô cùng yêu thích công việc này, thích cảm giác thành công sau mỗi lần trình diễn.

“Em thể hiện rất tốt.” Dương Lam khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn chuyên chú như muốn đi sâu vào trong tâm hồn cô. “Anh thích nhìn những tác phẩm của anh ở trên người em, nhìn vải vóc ở trên người em lung linh sinh động, như có hồn.”

Đây là lời nói thật, cho dù là trang phục thể thao kiểu mới, truyền thống nhẹ nhàng, hay những thiết kế thanh lịch uyển chuyển, phối hợp ở trên người cô luôn đặc biệt xuất sắc, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh mời cô làm người mẫu.

Ba năm trước, anh đang đi đường vô tình gặp được cô, cô có vóc dáng thon dài cân đối không chê vào đâu được, xinh đẹp diễm lệ lại có khí chất đặc biệt đơn thuần điềm tĩnh, khiến anh kinh ngạc, xúc động muốn ngay lập tức kí hợp đồng làm người mẫu với cô.

Phải mất 2 tháng, anh mới thuyết phục được cô vừa mới tốt nghiệp, bỏ qua công việc làm trợ lí trong một xí nghiệp nhỏ, trở thành người mẫu chuyên nghiệp cho công ty của anh.

Trong thời gian 3 năm, khí chất xinh đẹp mĩ lệ của cô đã tôn lên các thiết kế của anh, đem nhãn hiệu “Lam” đi vào lòng các phu nhân của giới thượng lưu.

Cho dù anh nổi tiếng, quần áo và trang sức thiết kế từ từ tiến ra trên thị trường, người mẫu càng ngày càng nhiều, nhưng anh yêu quí nhất, vẫn là cô.

Anh vẫn cố chấp tin tưởng rằng, Sở Mạn Hà là may mắn của anh.

“Anh Lam, phóng viên đến rồi!”

Trợ lý của Dương Lam vội vàng chạy tới thông báo.

“Tôi lập tức đến ngay.” Anh hướng trợ lý gật đầu, vẫn chưa yên tâm quay lại nói với Sở Mạn Hà. “ Tiệc chúc mừng tối nay em sẽ tham gia chứ?”

“Ừ.” Gật đầu một cái, một nụ cười mỉm xinh đẹp lại lần nữa xuất hiện trên mặt cô.

Trong nháy mắt, mắt anh như phát sáng bởi nụ cười rạng rỡ kia, lại nghe thấy tiếng thúc giục truyền đến, Dương Lam không kìm lòng được muốn nhìn cô nhiều hơn một cái, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng anh tuấn của Dương Lam rời đi, Sở Mạn Hà thở phào nhẹ nhõm, phát hiện mình gần như hít thở không thông vì ánh mắt nhiệt tình của anh, nhưng không biết đó là bởi vì thích,hay có lẽ là —— áp lực.

Cô không xác định được, nhưng là, cô biết mình rất cảm kích anh, cảm kích anh đã dìu dắt và chăm sóc, cảm kích anh mặc dù có nhiều người mẫu như vậy ở bên cạnh, nhưng vẫn đem cô đặt ở vị trí quan trọng nhất.

Cô dùng sức lắc đầu một cái, làm cho mình trở lại với thực tế, phía sau hậu trường tiếng ồn ào huyên náo lại lần nữa tràn vào tai cô.

“Tiểu Hà, em có khách đấy!”

Vừa mới ngồi xuống đang chuẩn bị tháo trang sức, cửa phòng nghỉ lại truyền đến tiếng gọi.

“Em đến đây!”

Bỏ trang sức xuống, cô vội vàng đứng dậy đi về phía cửa chính của phòng nghỉ.

Vừa nhìn thấy gương mặt bị đánh đến bầm dập, lại là gương mặt quen thuộc, nụ cười của Sở Mạn Hà thoáng chốc cứng đờ, một chút sau lại nhận ra mình rất chán ghét gương mặt này.

“Anh….” Sở Mạn Hà miễn cưỡng gọi. “Có chuyện gì sao?” Thái độ của cô không có nửa điểm thân mật, có thì cũng chỉ là lạnh nhạt cùng đề phòng.

“Tiểu Hà, bây giờ em nhất định phải giúp anh!”

Giọng nói của anh ta lo lắng hoảng hốt, đem tâm tình phấn khích của cô kéo xuống đáy vực.

“Lại muốn tiền?” Cô lạnh lùng hỏi anh ta.

Anh ta vốn là như vậy, không phải sao? Chỉ lúc nào cần tiền mới xuất hiện, anh ta mới có thể nhớ còn có cô em gái này.

Không ngờ, anh ta lại lắc đầu, điếu thuốc kẹp trong tay khẽ run rẩy.

“Anh gặp phải phiền toái lớn rồi!”

Một câu nói này, khiến da đầu cô nhất thời tê dại.

Chỉ cần mỗi lần anh ta xuất hiện, cuộc sống của cô vốn luôn yên tĩnh bị phá vỡ triệt để, thế nào cũng bởi vì anh ta mà không yên ổn mấy ngày.

Thêm Bình Luận