Chương 2-1

Dịch: Âu Dương Y Điểm

Beta: Cam Miên

Tống Tri Tích chỉ liếc qua Phó Hàn Lâm, không nhìn thêm nhiều nữa.

Sở dĩ khi cô theo đuổi Phó Hàn Lâm, cô lúc nào cũng đi theo anh như hệ thống định vị, bất kể Phó Hàn Lâm ở đâu, vào lúc nào cô vẫn có thể dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước mặt anh, cười hì hì nói với anh chỉ là trùng hợp.

Hiện tại tránh người cũng như thế, chỉ cần cô cố ý tránh né, cô lập tức sẽ không xuất hiện ở trước mặt Phó Hàn Lâm.

Đương nhiên, cô cho rằng, không tính chuyện mặc đồ thú nhồi bông xuất hiện ở trước mặt Phó Hàn Lâm.

Trong tiệm "Danh Du" rộng rãi, chỉ là chỗ ngồi được phân ra thành nhiều khu vực, hơn nữa khu vực cô chịu trách nhiệm chủ yếu không phải là chỗ của Phó Hàn Lâm.

Bây giờ chính là lúc tiệm đông khách nhất, mọi người đều bận bịu không giúp được cô.

Tống Tri Tích giống như là kẻ trộm, cả buổi làm lòng cô đều cực kỳ run sợ, cô sợ phải đối mặt trực diện với Phó Hàn Lâm, vì vậy không khỏi nhìn hết đông lại nhìn tới tây.

Vất vả chịu đựng đến khi bàn khách cuối cùng rời đi, lúc này Tống Tri Tích mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tích Tích, sao tâm trạng của cậu hôm nay không giống ngày thường nha?" Lúc ở trong phòng thay đồ thay quần áo, đồng nghiệp Phương Viện nhỏ giọng hỏi.

Ở trong tiệm, Tống Tri Tích và Phương Viên quan hệ rất tốt, giữa hai người nói chuyện cũng khá tùy ý, Tống Tri Tích hạ giọng nói: "Tối hôm qua tớ ngủ không ngon, tinh thần không tốt lắm."

Phương Viện nói: "Ngày mai được nghỉ, cậu có thể thả lỏng một chút."

Tống Tri Tích nói: "Tớ xem xem có ai muốn thay ca không."

Cứ một tháng, họ được nghỉ bốn ngày, thường thường sẽ có người muốn thay ca, giúp đỡ đồng nghiệp khác một ngày, trực tiếp nhận tiền thay ca. Tiền lương của bọn họ cũng không thấp, một ngày ba trăm tệ, so với công việc khác tốt hơn.

Phương Viện hiểu rất rõ Tống Tri Tích một lòng chỉ muốn kiếm tiền, nhưng lại không biết nguyên nhân cụ thể, chỉ có thể khuyên giải nói: "Sức khỏe vẫn quan trọng."

Tống Tri Tích cong môi cười: "Tớ biết rồi."

"Nhưng mà cậu có nhìn thấy vị khách ở kia không?" Phương Viện nhìn cô, chớp mắt vài cái, giọng nói có vài phần kích động: "Không ngờ lại có người lớn lên đẹp như thế."

Đối với tình huống này, Tống Tri Tích nhìn mãi cũng quen mắt rồi.

Tuy rằng trong lòng hiểu rõ, người Phương Viện nói có lẽ là Phó Hàn Lâm, nhưng mà vẻ mặt của cô vô cùng ngây thơ, hỏi: "Ai?"

Nhân viên phục phụ trong tiệm Danh Du đều khoảng trên dưới hai mươi tuổi, năm nay, Phương Viện mới tốt nghiệp, bình thường lúc rảnh rỗi, cô ấy thích nhất là lôi kéo Tống Tri Tích nói xem hôm nay có gặp phải người nào đẹp không, còn cả đặc điểm tính cách của khách hàng.

Phương Viện càng thêm kích động: " Chính là người hôm nay sinh nhật đấy, cậu còn mang bánh kem cho người đó!"

"Tớ làm ở Danh Du nửa năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy có người đẹp như vậy đấy!" Phương Viện che l*иg ngực của mình: "Thật hy vọng ngày mai anh ấy lại đến ăn lẩu!"

Tống Tri Tích che kín ngực: Cám ơn, cô không hy vọng.

Cô cảm thấy, cuộc sống của mình cũng không được coi là kém, tuy hơi nghèo, nhưng vẫn còn chí khí. Chỉ là khi nhìn thấy Phó Hàn Lâm, cái chí khí này của cô bị ăn mòn dễ dàng, ngực cảm thấy chua xót không ngừng.

Cô liếc nhìn Phương Viện, cười như không cười nói: "Mỗi ngày đều ăn lẩu không cần phải đi khám khoa hậu môn trực tràng sao?"

Phương Viện nhất thời thất vọng: "Cậu im miệng!"

Trời sinh ra Tống Tri Tích là để đến đập tan ảo tưởng của con người a!

Nơi ở của Phương Viện và Tống Tri Tích ở hai hướng trái ngược, trên đường về nhà, Tống Tri Tích giữ vững tinh thần, cẩn thận từng li từng tí chú ý đến xung quanh.

Nhưng mà buổi tối hôm nay cảm giác bị nhìn trộm đã không còn, cô không yên tâm nhìn nhìn phía sau, thực sự ở đằng sau không có gì đáng làm cho người ta chú ý.

Không lẽ mấy ngày hôm trước cô cảm thấy mình bị theo dõi, chỉ là ảo giác sao? Tống Tri Tích có chút buồn bực.

Lúc này nằm ở trên giường, có thể nghe được tiếng gió thổi mạnh làm cửa sổ kêu bên ngoài, có lẽ ngày mai lại giảm nhiệt độ rồi.

Tống Tri Tích lại mất ngủ, không có anh, chỉ vì hôm nay gặp phải Phó Hàn Lâm.

Cô nhịn không được, nhớ lại khuôn mặt mà cô nhìn thấy lúc đó, nếu nhìn thấy lần nữa vẫn có thể làm cho tim cô đập đủ nhanh.

Tống Tri Tích nghĩ, chắc chắn Phó Hàn Lâm do ông trời sai đến khắc chế cô, từ nhỏ đến lớn cô không thích ai cả, lần đầu tiên nhìn thấy được Phó Hàn Lâm liền động tâm tới long trời lở đất.

Bên ngoài gió thổi vù vù, ổ chắn ấm áp đến vừa vặn, cô nửa tỉnh nửa mê giống như trở về quá khứ.

***

Tống Tri Tích học ở đại học Giang Bắc, là trường cao đẳng số một số hai cả nước, dường như, ai vào được đây đều là thiên chi kiêu tử. (Con cưng của trời.)

Trong trường, Tống Tri Tích cũng coi như nổi tiếng, dù sao lúc bố cô đưa cô đến trường, ông đã quyên góp cho trường học một số suất học bổng tư nhân.

Vì vậy lập tức có tin đồn, sở dĩ Tống Tri Tích có thể vào được Giang đại là do dùng tiền mua.

Ban đầu, Tống Tri Tích chẳng thèm ngó ngàng tới loại tin đồn này. Khi cô học năm nhất, đại khái vừa trải qua sự tàn phá của cấp ba, lên đại học, cô lập tức thư giãn không ít, nhất là mùa đông, cô thích ủ mình trong chăn.

Quan hệ của cô với bạn cùng phòng không tệ, lúc bạn cùng phòng thức dậy, ra phòng ngủ còn tranh thủ thời gian gọi cô thức dậy.

"Tống Tri Tích, tiết thứ nhất là tiết dạy thay của giáo sư Lưu, ở lớp 4203, không được đến trễ a!"

Tống Tri Tích cảm thấy ngủ nướng vào mùa đông là điều tối thiểu cần phải xem trọng, mà cô lại là một người có tố chất, lập tức tiếp tục ngủ.

Sau đó, tại một thời điểm, bỗng nhiên cô bừng tỉnh.

Giáo sư Lưu!

Dạy thay!

Nhất định sẽ điểm danh!

Rớt tín chỉ!!!

Mấy cái từ ngữ này hợp thành một ca khúc đòi mạng, liên tục vang lên trong đầu óc cô.

Đầu óc lập tức minh mẫn.

Cái chăn trong tay bỗng nhiên không còn ấm.

Tống Tri Tích bắt đầu lấy vận tốc sinh tử rời giường, đi về phía khu dạy học, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "4302! 4302!"

Lúc đến phòng học, vừa vặn vào tiết.

Tống Tri Tích nhẽ nhõm thở ra một hơi, hài lòng đi vào qua cửa sau, ngồi ở vị trí hàng cuối cùng, lúc đang chuẩn bị lấy sách ra, phía trước bỗng nhiên truyền tới một giọng nói vô cùng rõ ràng.

"Bạn ngồi hàng phía sau cùng kia, phía trước không có chỗ cho em ngồi sao?"

Tống Tri Tích giật mình một cái, ngẩng đầu, nhìn về phía bục giảng, nhìn vị giáo sư hoàn toàn xa lạ, cô lập tức mờ mịt.

Tôi là ai?

Tôi ở đâu?

Tôi đang làm gì ở đây?

"Nhìn đi đâu đó? Tôi đang nói em đấy, ngồi lên phía trên."

Mọi ánh mắt trong phòng học bỗng nhiên tụ tập hết trên người Tống Tri Tích, cô có chút lúng túng đứng lên.

"Giáo sư, hình như em đi nhầm lớp rồi..."