Chương 1

Dịch: Cam Miên

Giờ là cuối hạ đầu thu, sáng sớm hôm nay đã có mưa lớt phớt, thời tiết lập tức trở lạnh.

Tống Tri Tích còn đang mặc áo ngắn tay, có hơi lạnh, một tay cô cầm cặp l*иg giữ ấm, một tay co rúm lại.

Mười một giờ tối, nơi thành thị ồn áo, náo nhiệt đã chìm xuống, trên đường, xe cộ chạy như bay, người đi đường tụ tập thành tốp ba tốp năm, kề vai nhau đi.

Bỗng nhiên, cô quay đầu lại, nhìn về phía sau, đằng sau là một hàng cây bên đường, ánh sáng đan xen nhau, còn có những người đi đường đang vội vàng bước đi.

Cũng không có gì đặc biệt.

Không, có. Mấy ngày nay, đèn trên con đường này bị hỏng, vẫn chưa kịp sửa chữa, ánh sáng tối sầm hơn mọi khi, nhưng không khiến người ta sợ hãi.

Đây là một thành phố khá phồn hoa, thu hút rất nhiều người, ngược lại, cũng có nhiều người về nhà một mình làm tăng cảm giác an toàn.

Tống Tri Tích bước nhanh hơn, chiếc cặp l*иg trong tay hơi lay động, cô lập tức ôm chiếc cặp l*иg vào ngực, dùng hai tay ôm để cho nó khỏi lay chuyển.

Chiếc cặp l*иg này cô dùng đã lâu, lần trước, tay cầm suýt chút nữa nong ra nhưng may mà không làm rơi vãi đồ ăn.

Cô đem đi hàn mất mấy đồng là có thể sử dụng lại, nhưng, cô vẫn cẩn thận hơn một chút. Rốt cuộc, chiếc cặp l*иg này giữ ấm rất tốt, vẫn có thể dùng thêm hai năm nữa.

Đi không bao lâu, cô ngẩng đầu, có thể lập tức nhìn thấy cổng chính của tiểu khu.

Nơi ở của Tống Tri Tích khá gần với nơi làm việc, chỉ mất mười phút đi đường là đến, bảo an cũng không tồi, nhưng tiền thuê khá đắt.

Cô cùng thuê với một người khác, dùng chung một phòng khách. So với các phòng khác thì tiện nghi hơn nhưng, mỗi quý trả tiền nhà lại khiến người ta đau đớn như cắt da cắt thịt.

Bảo vệ cẩn trọng canh giữ cửa, nhìn cô rồi chào một tiếng: “Chào buổi tối!”

Giọng nói vô cùng mạnh mẽ làm lòng Tống Tri Tích yên tâm một chút, cô tươi cười: “Vất vả rồi ạ!”

Vào tiểu khu, Tống Tri Tích mới cảm thấy an toàn, cô dừng bước, quay đầu nhìn nhìn, ngưng lại hai, ba giây.

Tống Tri Tích nghi ngờ có người đang theo dõi cô, mấy ngày nay, cô đều cảm thấy thế, hình như từ khi đèn đường bị hỏng, cô mới phát hiện ra.

Ở phía sau có tiếng bước chân không xa không gần, đặc biệt là cảm giác bị người ta nhìn chăm chú, nhưng mỗi lần cô quay lại, mọi thứ đều không có gì bất thường.

Hiển nhiên, trong lòng Tống Tri Tích cũng sẽ run sợ, chỉ có thể bước đi nhanh hơn, sau đó tự an ủi bản thân: trên con đường này có rất nhiều người, không phải sợ.

Lúc này, cô mới thấy, trọ ở một nơi gần với chỗ làm tốt bao nhiêu, cũng đáng với số tiền thuê phòng.

Tiểu khu này cần có dấu vân tay mới có thể vào, bên trong đèn điện sáng ngời.

Tống Tri Tích nghĩ, may mắn thay, ngày mai, cô tan ca lúc năm giờ chiều, khi đó, trời vẫn còn sáng, xung quanh có rất nhiều người. Nếu thực sự bị theo dõi, giữa ban ngày ban mặt, bao nhiêu người ở đây thì cũng chẳng làm được gì.

Khi cô về đến nhà, bạn cùng phòng đã đi ngủ, cô rón rén mở cặp l*иg ra, mang cơn rang mà cô đem từ tiệm ra ngoài, cơm đã nguội, dầu và cơm dính kết lại vào nhau trông không đẹp mắt.

Cô cũng không thèm để ý, để cơm rang vào bát rồi bỏ trong tủ lạnh, sau đó cô rửa sạch cái cặp l*иg.

Cuối cùng, gần mười hai giờ cô mới được nằm trên giường, cô ở tiệm lẩu vất vả một ngày, bây giờ nằm xuống mới cảm thấy hơi đau lưng.

Tống Tri Tích thành thạo mở ứng dụng kế toán ra.

Hôm nay đã tiêu: Mua dép lê mất 9,9 tệ.

Sau đó, cô nhập chi phí của ngày hôm nay vào ứng dụng, nhìn dòng chữ trên màn hình, cô lập tức thấy không thoải mái.

Số nợ hiện tại: Hai trăm hai mươi ba vạn ba nghìn bốn trăm tám mươi lăm tệ.

Cuộc sống này, không có cách nào tiếp tục!

Số nợ này, bao giờ mới trả được.

Nếu là mấy năm trước, chỉ cần tiền tiêu vặt của cô có thể giải quyết đống nợ này, nhưng giờ...

Có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều cho nên buổi tối, cô ngủ không ngon.

Ngày hôm sau, khi trời còn sớm, trong nhà đã phát ra những tiếng vang, Tống Tri Tích đang ở phòng khách, cách âm không tốt nên cô dễ dàng bị đánh thức, cổ còn hơi nhức mỏi.

Khoác thêm áo ngủ bằng vải nhung, Tống Tri Tích mở cửa.

“Tống Tri Tích, sao bây giờ cậu mới rời giường?” Người bạn cùng thuê phòng vừa rửa mặt vừa hỏi cô.

“Hôm nay được nghỉ.” Tống Tri Tích nói.

Bạn cùng phòng không nói gì nữa, rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại mình cô.

Hôm nay Tống Tri Tích làm ca chiều, năm giờ mới phải đi làm, hơn nữa, hôm nay cũng không có việc gì nên cô phá lệ, ở nhà ngủ một giấc.

Khi Tống Tri Tích đến cũng là lúc tiệm lẩu có nhiều khách nhất, bên ngoài, người ta xếp thành một hàng dài.

Tống Tri Tích thay đồng phục của nhân viên, nở nụ cười theo thói quen, suy cho cùng, làm phục vụ trong tiệm luôn phải tươi cười.

Cười một cái cũng không có gì ghê gớm, nhưng, nếu cười liên tục vài tiếng đồng hồ thì chẳng khác nào tra tấn người ta.

Lượng khách khá nhiều, trong tiệm vội vàng, Tống Tri Tích vừa mới mang cơm lên cho một bàn khách thì thấy quản lý vẫy vẫy tay với cô.

“Hôm nay là sinh nhật của một vị khách trong cửa hàng, em đi thấy đồ thú bông, chúc khách sinh nhật vui vẻ.”

“Vâng.”

Nơi Tống Tri Tích đang làm việc là một quán lẩu nổi tiếng có tên “Danh Du”, phục vụ rất cao cấp.

Chỉ cần đến sinh nhật của một thực khách, trong tiệm sẽ có hoạt động nhỏ là chúc mừng sinh nhật, hơn nữa, tiệm còn tặng miễn phí cho vị khách đó một chiếc bánh kem nhỏ.

Giọng nói của Tống Tri Tích rất ngọt, tiếng phổ thông chuẩn, thanh âm lại hơi dịu dàng, nghe rất êm tai. Vì thế, chỉ cần trong tiệm có tổ chức sinh nhật cho khách nam, cô luôn phải mặc đồ thú bông, đi đưa bánh kem rồi ca hát khiêu vũ.

Lúc đầu, Tống Tri Tích còn thấy hơi xấu hổ, nhưng về sau, cô không thấy gì nữa, dù sao cũng phải mặc đồ thú bông, đâu có ai nhận ra cô.

Trong tiệm mở điều hòa, nhiệt độ mát mẻ thích hợp, Tống Tri Tích không cảm thấy nóng khi mặc đồ thú bông, chỉ là, ở bên trong bộ đồ này, tầm nhìn không tốt lắm, mọi thứ xung quanh đều không rõ ràng.

Cô đẩy xe nhỏ đi phía sau đồng nghiệp Phương Viện, bộ đồ thú bông này rất thu hút ánh nhìn của người khác.

Dường như, Tống Tri Tích không để ý, cô vô cùng bình tĩnh. Đồng nghiệp Phương Viện biết cô bị cận thị, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hôm nay chính là sinh nhật của vị khách ngồi bàn phía trước.”

Tống Tri Tích nhìn thoáng qua, người đàn ông ngồi đó, đưa lưng về phía họ, người đàn ông đến ăn lẩu một mình, cho nên, ở chỗ ngồi đối diện của người đó có đặt một chú Hello Kitty cao nửa người. Đây là để tránh cho những người đến ăn một mình thấy cô đơn.

Tuy rằng, chuyện này xuất phát từ ý tốt của tiệm nhưng khi Tống Tri Tích nhìn con Hello Kitty đã phục vụ vô số người, cô cảm thấy trên mặt của con mèo bông đáng yêu kia hơi trào phúng, không ai phục vụ đám cẩu độc thân!

Khi sắp đi đến gần người đàn ông kia, Tống Tri Tích hắng giọng, cố gắng dùng thanh âm ôn nhu nhất để bắt đầu hát: “Happy birthday to you...(*)”

(*) Trong convert là “Chúc ngươi sinh nhật vui sướиɠ”, mình chuyển sang Tiếng Anh để hợp giai điệu.

Nhưng đã hát vài câu, người đàn ông vẫn không có phản ứng gì.

Nếu Tống Tri Tích không mặc bộ đồ này, chắc chắn sẽ phát hiện ra, lúc cô ca hát, thân hình người đàn ông kia cứng đờ, nhưng tiếc là, mũ đội đầu che khuất tầm mắt cô, làm cô không nhìn rõ lắm.

Trong lòng Tống Tri Tích thầm hoảng hốt, chẳng lẽ hôm nay không phải sinh nhật anh ta, nếu không phải, có thể để thẻ “không làm phiền” trên bàn, nhưng hiện tại, cô không thể nghĩ nhiều như thế.

Cô đi tới trước mặt người đàn ông, gập người một góc chín mươi độ, mũ đội đầu càng chúi xuống, hoàn toàn che khuất tầm mắt.

Động tác của Tống Tri Tích không có một chút do dự, cô vô cùng thong dong, mở miệng: “Thưa quý khách, hôm nay là sinh nhật anh, Danh Du chúng tôi gửi lời chúc mừng đến anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Sau đó, cô định nhảy một điệu nhảy đơn giản mà tiệm tự chế, cô sẽ điều chỉnh mui xe đẩy, để tránh người khác chú ý.

Nhưng, khi tay vừa chạm đến mũ đội đầu, cô nghe thấy có người kêu.

“Hàn Lâm!”

Người nọ bước nhanh tới, ngồi xuống vị trí đối diện người đàn ông kia, thú bông đang thương bị đẩy vào góc.

Cô điều chỉnh mũ đội đầu, khuôn mặt sau thú bông mỉm cười theo thói quen.

Khi cô nhìn đến người đàn ông đang ngồi, biểu tình của cô cứng lại.

Người đàn ông này rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, khí chất lạnh lẽo, diện mạo lại quá thu hút người khác, giống như ánh đèn sân khấu.

Eo cô bị ai đó chọc chọc, cùng với tiếng ho khan đang cố đè thấp.

Tống Tri Tích nhanh chóng phục hồi tinh thần: “Thưa quý khách, vì anh, Danh Du đã chuẩn bị bánh kem, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Chỉ là, giọng nói của cô hơi khác thường, làm người đàn ông đang ngồi bên cạnh con mèo bông kia đưa mắt đánh giá cô một cái rồi cười nói: “Hàn Lâm, mị lực của cậu rất lớn nha.”

Người đàn ông được gọi là Hàn Lâm “ừ” một tiếng như có như không, đầu cũng không ngẩng lên, ánh đèn rực rỡ lấp lánh dừng lại trên gương mặt anh.

“Tích Tích, sao lúc nãy cậu ngây người ra thế?” Sau khi hết việc chúc mừng sinh nhật, nhân lúc thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Phương Viện nói: “Hù chết mình, nếu bị khách hàng khiếu nại, chắc chắn sẽ bị trừ tiền lương.”

“Cảm ơn cậu.” Nhưng, Tống Tri Tích lại không trả lời câu hỏi kia: “Mau đi ra ngoài thôi, nếu không sẽ không đủ người phục vụ.”

Đêm nay, tâm trạng của Tống Tri Tích hơi mất bình tĩnh, chuyện này giống như đã định sẵn vậy, khi bạn không trang điểm chải chuốt, bạn nhất định sẽ gặp lại kẻ thù hoặc bạn trai cũ!

Phó Hàn Lâm, bạn trai cũ của cô.

Lại sửa đổi một chút, trước nay, người bạn trai cũ này chưa từng yêu cô.

____

Phó Hàn Lâm mặt lạnh bỏ rau dưa vào nồi, nồi nước đang sôi trào bình tĩnh trở lại.

Lương Tuân vứt con mèo Hello Kitty sang một bên, còn vui cười hớn hở: “Đừng chỉ mỗi rau dưa, nhúng một chút thịt bò nữa.”

Phó Hàn Lâm ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, ánh mắt có chút lạnh lẽo, vẫn cố chấp nhúng rau dưa.

Lương Tuân không cảm thấy, bỏ hết thịt bò vào nồi: “Sao hôm nay, cậu tới đây ăn lẩu lại không gọi tôi, nếu không phải, lần trước, tôi đưa các cậu tới, nói không chừng, các cậu còn chẳng tìm được chỗ tốt như này đâu.”

“Nhưng mà, không phải cậu không thích nổi bật sao, tại sao không từ chối lời chúc mừng sinh nhật kia.”

“Ai, đừng có giấu bánh kem kia đi, mùi vị của nó, bây giờ tôi vẫn nhớ rõ, chỉ tiếc, chủ tiệm nói rằng, bánh kem này chỉ tặng miễn phí trong sinh nhật của các thực khách, không bán, chậc.”

Thấy Phó Hàn Lâm bất động, Lương Tuân vươn tay, định lấy chiếc bánh kem anh đang đặt trên bàn.

Phó Hàn Lâm đưa tay ngăn lại, liếc xéo anh ta một cái: “Bánh kem của tôi.”

Lương Tuân vui vẻ: “Một đơn hàng của cậu kiếm lời được cả trăm vạn, cái bánh kem này cho tôi được không?”

Dường như, Phó Hàn Lâm không nghe thấy lời anh ta nói, anh để bánh kem vào ngăn kéo dưới bàn, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngày mai, tôi sẽ cho Lương Phẩm Hiên tặng cậu cái bánh sinh nhật, nhất định phải ăn hết.”

“Không cần...” Lương Tuân ôm ngực, bánh sinh nhật của Lương Phẩm Hiên to như thế, ai ăn nổi.

Ngày thường, Phó Hàn Lâm là người rất hào phóng, hôm nay, Lương Tuân đã động phải bức tường phía nam, anh ta vừa ăn vừa nói: “Chỉ là một chiếc bánh kem thôi, sao cậu lại coi như bảo bối vậy.”

“Không giống như ai khác.”

Phó Hàn Lâm nâng mắt lên, liếc nhìn anh ta, vẫn không nói gì.

Lương Tuân nhận ra sự trào phúng trong mắt anh! Chắc chắn là trào phúng!

Mẹ nó, không phải chỉ là một chiếc bánh kem thôi sao!