Chương 5

Sau khi Giản Ninh biết rõ Dung Thiếu Ngôn không thể nào thích mình, mà cô vẫn kết hôn với anh, bây giờ cô lại thấy hơi mù mịt, không biết phải làm sao.

Cô đứng cạnh cửa sổ trong suốt trong phòng ngủ, ngây người nhìn khu vườn rộng lớn ở tầng dưới. Bốn năm đại học là quãng thời gian tươi đẹp nhất của cô, nhưng cô đã dùng nó để bám lấy người đàn ông đó.

Cô luôn nghĩ cách làm anh vui và luôn phải đề phòng những cô gái xung quanh anh. Bây giờ nghĩ lại cô lại cảm thấy mệt mỏi và không có ý nghĩa.

Cô quay người lại bước đến trước tấm gương soi toàn thân, giơ tay kéo sợi dây chuyền được giấu trong áo ra. Một viên hồng ngọc ở giữa được bao quanh bởi sáu cánh hoa hình thoi, giữa hai cánh hoa còn được đính một viên kim cương, giống như nhị hoa.

Cả chiếc vòng cổ toát ra sự xa hoa, sang trọng, lộng lẫy đến chói mắt giống như ánh mặt trời.

Có người nói nó giống như cô vậy.

Giản Ninh nhìn kỹ mình trong gương, một lát sau, cô cởi sợi dây chuyền ra và ném nó vào trong ngăn kéo không một chút do dự.

Như thể cô đã buông xuống tình yêu của mình dành cho anh.

Nhưng tròng lòng cô vẫn rất khó chịu, để buông bỏ được bốn năm thương nhớ trong sáng nhất giống như bị dao cứa vào tim vậy. Nhưng cô nhất định phải cắt đứt một cách tàn nhẫn thì cô mới có thể sống một cuộc sống mới.

Giản Ninh chịu đựng cơn chua xót ở mắt, lấy điện thoại ra gọi cho bạn thân Trần Hiểu Na của mình.

Trần Hiểu Na nhấc máy, đầu bên kia hơi ồn ào, giọng Trần Hiểu Na không rõ lắm: "Alo, bé cưng Ninh Ninh làm sao vậy?"

"Ọe! Cậu thật buồn nôn." Giản Ninh không chịu nổi, ngay sau đó lại nói một cách tự nhiên: "Chúng ta đi uống rượu đi."

Trần Hiểu Na sững sờ một chút rồi sảng khoái đáp: "Được, đi luôn bây giờ."

Giản Ninh sửa soạn một hồi, cô mặc một chiếc váy màu đỏ khoét lưng, đi đôi giày cao gót màu đen, vô cùng xinh đẹp.

Cô tô son đỏ lên đôi môi mình, sau đó nhìn mình trong gương một cách hài lòng rồi cầm túi xách của mình chuẩn bị ra khỏi nhà.

Khi cô bước xuống tầng, dì Trương nhìn thấy cô như vậy thì hỏi: "Cô chủ muốn ra ngoài à?"

Tại sao lại ra ngoài bây giờ? Bây giờ đã là buổi chiều, cậu chủ sắp về để ăn tối cùng cô rồi.

Giản Ninh nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên nói: "Tối nay không cần chờ tôi đâu, tôi sẽ không về ăn cơm."

Dì Trương há hốc mồm, định nói gì đó lại thôi, bà ta cảm thấy hai người này thật sự không giống cặp vợ chồng mới cưới chút nào.

Ở cửa quán bar nổi tiếng nhất thành phố Gia, Trần Hiểu Na nhìn thấy Giản Ninh thì đi đến, nói to: "Ôi! Đây chẳng phải là bé cưng Ninh Ninh của chúng ta à? Tôi còn tưởng cô gái xinh đẹp nào cơ."

Giản Ninh liếc mắt nhìn thấy cô ta đang mặc áo sơ mi trắng đi làm và quần tây màu be, nôn oẹ: "Cậu tới quán bar bàn chuyện công việc à?"

Trần Hiểu Na hất tóc, nháy mắt với cô một cái và nói: "Chẳng phải tôi mới từ chỗ kiếm cơm về đã vội vàng chạy tới đây để hầu hạ người đẹp à."

"Biết rồi, sếp Trần là người bận rộn." Giản Ninh kéo cô đi vào trong quán bar.

Hai người đều là khách hàng VIP ở đây, sau khi bước vào, phục vụ hỏi các cô cần gì rồi dẫn hai người bọn cô tới một chỗ yên tĩnh.

Hôm nay hai người tới đây chủ yếu là muốn uống rượu.

Hai người bọn cô ngồi trên ghế, người pha chế đứng một bên pha rượu cho các cô.

Giản Ninh nhấp một ngụm rượu, đặt ly rượu xuống bàn, chống cằm nhìn Trần Hiểu Na: "Này! Bây giờ tôi vẫn hâm mộ cậu đấy, có sự nghiệp riêng, còn tôi đã quen ăn rồi chờ chết, rảnh rỗi cũng không biết làm gì để gϊếŧ thời gian cả."

Cô thực sự ngưỡng mộ Trần Hiểu Na, một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường, dựa vào nguồn lực của người kia đưa cho cô ta năm đó, thế mà đưa một công ty giải trí phất lên.

Trần Hiểu Na liếc cô, thầm nói: "Ước gì tôi cũng ăn rồi chờ chết như cậu, bao nhiêu người ghen tị với cậu đấy biết không."

Giản Ninh cười bất đắc dĩ, uống thêm một ngụm, nhíu mày nói: "Cậu nói đúng."

"Chẹp." Trần Hiểu Na nhìn cô hỏi: "Sao tôi cảm thấy cậu cười rất gợi đòn."

Cô nhìn người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy bên cạnh, nói cô như yêu tinh quyến rũ cũng không đủ diễn tả hết, cô ta thở dài nói: "Cậu nói xem kiểu gì mới lọt được vào mắt tên Dung Thiếu Ngôn này chứ? Cậu như thế này mà anh ta còn chướng mắt được."

Nghe vậy, Giản Ninh tắt nụ cười, khinh khỉnh nói: "Hôm nay chúng ta không nhắc đến anh ấy. Anh ấy chỉ là một người ốm yếu thôi, có gì đáng để tôi thương xót chứ."

Trần Hiểu Na coi như là người hiểu rõ cô nhất, cô ta biết tất cả mọi chuyện, từ thời thanh xuân cho đến những ấm ức triền miên sau này.

Cô ta nhìn Giản Ninh và hỏi: "Cậu định buông bỏ thật à?"

Giản Ninh lơ đễnh gật đầu: "Chỉ là một người đàn ông thôi mà."

"Hay lắm." Trần Hiểu Na nâng ly cụng ly với cô, sau đó cười tủm tỉm: "Chúc mừng cậu, cuối cùng cậu cũng buông bỏ được tên tồi tệ kia, cạn ly nào."

Đêm tân hôn anh không về nhà, còn lên hot search với người phụ nữ khác, anh không phải là đồ tồi thì còn ai vào đây nữa.

Trần Hiểu Na nghĩ tới cái gì đó thì nói thầm với cô: "Cậu có muốn gia nhập công ty của tôi không? Công ty của tôi có thể thiếu bất cứ thứ gì, nhưng mà không thiếu những chàng trai trẻ."

Cô thật sự muốn lôi kéo Giản Ninh tới công ty cô, con bé này mắt nhìn đàn ông không ổn nhưng nói về đầu tư thì có thể một lần là ăn ngay.

Giản Ninh suy nghĩ rồi lắc đầu, cô không có hứng thú với nghành giải trí lắm.

Trần Hiểu Na cũng không ép, hai người trò chuyện nhưng Giản Ninh cũng không thể trút hết mọi cay đắng cho bạn thân mình.

Hai người cứ trò chuyện với nhau mà không biết có một người đàn ông luôn nhìn chằm chằm về phía bọn cô. Chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào Giản Ninh.

Ánh mắt anh ta như là thợ săn đang nhìn con mồi của mình.

Hai chị em đã uống rất nhiều, Trần Hiểu Na đứng dậy nói: "Ninh Ninh, cậu ngồi đợi một lát, tôi đi vệ sinh."

Giản Ninh nhìn cô ta, cười nhạo: "Cậu kém quá."

Sau khi Trần Hiểu Na rời đi, cô cầm ly uống từng ngụm từng ngụm một cách vu vơ.

Đột nhiên có một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói trầm ấm ngọt ngào vang lên: "Người đẹp không vui à?"

Giản Ninh liếc nhìn anh ta, người này khá ưa nhìn, nhưng ánh mắt của anh ta hơi quỷ dị, không hiểu sao cô không thích nó một chút nào.

Cô nhướng mày lên, kiêu ngạo nói: "Anh là ai?"

Người đàn ông sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười: "Cô không biết tôi à? Tôi là Tư Dục."

"Ồ". Phản ứng của cô hơi bình thường, tên của anh ta rất quen tai, nhưng cô không nhớ ra anh ta là ai.

Tư Dục cho rằng cô cố ý, nên mỉm cười tiến lại gần hơn một chút rồi lặng lẽ đưa tay xuống định ôm lấy eo cô, mập mờ nói: "Chúng ta có thể làm bạn được không?"

Cuối cùng Giản Ninh cũng quay đầu lại nhìn anh ta và nở một nụ cười diễm lệ, lộ ra hàm răng trắng sáng.

Anh ta cho rằng cô đã hiểu được sự ám chỉ của mình, anh ta định tiến thêm một bước nữa nhưng lại đột nhiên hét lên một tiếng.

Tư Dục bị trẹo tay và ngã xuống dưới đất bằng một cú vật qua vai, ngay cả chiếc bàn kính bên cạnh cũng bị vỡ nát.

Mấy ngày nay cô phải kìm nén ức chế thế nên vừa ra tay đã đánh anh ta tàn nhẫn như thế.