Chương 4

Giản Ninh khựng lại một chút rồi nhướng mày nói: "Ông nội tôi, sao vậy?"

Nghe vậy, nữ bác sĩ thở dài nói: “Các cậu làm con cháu hãy dành nhiều thời gian hơn cho ông cụ."

Giản Ninh nghe vậy thì nhíu mày: "Sao vậy?"

Nữ bác sĩ đến gần cô và nói: "Lúc trước tôi kiểm tra phòng bệnh, rõ ràng là ông cụ giả bệnh, chắc là ông cụ muốn con cháu quan tâm đến mình nhiều hơn."

Giản Ninh sửng sốt, sau khi hiểu ra, cô hít một hơi thật sâu, kiềm chế bản thân và cắn răng nói: "Cảm ơn cậu đã cho tôi biết."

Nói xong, cô ổn định lại cảm xúc và bước vào phòng bệnh.

Khi cô bước vào, bác sĩ đang nói chuyện với họ rằng tình trạng của ông cụ đã được cải thiện.

Thấy cô đi vào, bà Chu lập tức vui vẻ nói: "Ninh Ninh, con đúng là vận may của nhà chúng ta, ông nội con sắp khỏe lại rồi."

Giản Ninh cẩn thận quan sát vẻ mặt của bà, sau đó nhìn sang Dung Thiếu Ngôn vẫn không thay đổi sắc mặt, cô nhắm mắt lại, mỉm cười: “Vậy là tốt rồi.”

Thấy cô có gì đó không ổn, bà Chu và ông cụ nhìn nhau, chẳng lẽ lộ tẩy rồi à, ông cụ lắc đầu.

Giản Ninh đã nhìn thấy cảnh tượng này, lúc này cô chỉ cảm thấy tức giận vì mình bị tính kế.

Sau khi biết Dung Thiếu Ngôn không thích mình mà cô vẫn đồng ý lấy anh, ngoài vì ý đồ riêng của bản thân thì cô còn vì lo lắng cho ông cụ.

Với đầu óc của Dung Thiếu Ngôn, cô không tin anh không biết gì! Nhưng anh vẫn lấy lý do này để cưới cô.

Cô không ngờ rằng tên thối tha chỉ có lợi ích trong mắt này lại vì lợi ích mà ra tay không ngừng nghỉ như vậy.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, trời đã gần tối, hai người đi thẳng về nhà.

Giản Ninh giữ khuôn mặt lạnh lùng và không nói gì suốt dọc đường, Dung Thiếu Ngôn cũng không hỏi thêm câu nào, anh đang nghĩ xem lần này cô có thể kiềm chế được bao lâu?

Vào buổi tối, khi Dung Thiếu Ngôn đã hoàn thành công việc trong phòng làm việc và trở lại phòng ngủ, anh thấy Giản Ninh ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại ở cuối giường chứ chưa ngủ.

Anh nhướng mày, thản nhiên nói: "Chưa ngủ à?"

Nói xong anh còn bổ sung: "Về sau em không cần chờ anh, cứ đi ngủ trước đi."

Thấy anh đi vào, Giản Ninh đứng dậy, hơi kiêu căng nói với anh: “Chúng ta ngủ riêng phòng đi.”

Dung Thiếu Ngôn khựng lại, ngạc nhiên nhìn cô. Anh đi tới trước mặt cô, nói nhỏ: "Dì Trương là người của mẹ anh."

Giản Ninh lườm anh một cái, một lúc sau mới cười quái dị và nói: "Ngủ chung thì ngủ chung! Dù sao người chán ghét đối phương cũng không phải là em."

Cô xoay người đi đến bên giường và leo lên giường ngủ.

Dung Thiếu Ngôn chỉ mỉm cười nhìn cô, giơ ngón tay mảnh khảnh và trắng nõn lên để tháo cà vạt. Sau khi đặt chiếc cà vạt sang một bên, anh mới bước vào phòng tắm.

Thấy cô tức giận, anh lại vui vẻ, đây mới là cô, vừa buông lời độc ác vừa không coi ai ra gì.

Đến lúc anh đi ra, Giản Ninh đã nằm quay lưng về phía anh, cô ngủ quên lúc nào không biết.

Dung Thiếu Ngôn nằm xuống bên cạnh cô, tắt đèn ngủ rồi nhắm mắt lại và đặt tay lên bụng mình.

Một mùi hương thoang thoảng tỏa ra trong không khí, bởi vì cơ thể yếu ớt nên anh rất dễ bị cảm lạnh, nhưng đêm nay anh lại cảm thấy nóng bức đến nỗi không thể ngủ được.

Anh biết lý do là gì và anh đã nói rõ với bản thân rằng mình không thể yêu cô gái này lần nữa, nhưng cơ thể anh không chịu nghe lời. Anh chỉ có thể nghĩ rằng đây là bản năng của đàn ông mà thôi.

Anh liếc nhìn cô gái đang quay lưng lại với mình, đây là người vợ mà anh cưới hỏi đàng hoàng.

Dung Thiếu Ngôn chỉ suy nghĩ một lát, sau đó từ từ quay sang ôm cô gái, chống người lên, cúi đầu cắn nhẹ vào cổ cô.

Giản Ninh lập tức cứng đờ, vì sự gần gũi của anh mà trái tim cô đập rộn ràng không thể kiểm soát. Cô đột nhiên quay người lại, tức giận lườm anh: "Anh định làm gì?"

Thấy phản ứng của cô, Dung Thiếu Ngôn khẽ cười, đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối của cô, sau đó nghiêng người cúi đầu hôn lên vành tai cô, anh nói với giọng trầm ấm: “Vợ chồng hợp pháp, đây là nghĩa vụ.”

Giản Ninh lập tức mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh, cô cảm thấy khó tin, sao người này lại có thể cặn bã như vậy?

Anh ghét cô, bây giờ anh lại muốn cô, sao trên đời này lại có thể có một tên cặn bã như vậy!

Nghĩa vụ? Cô ước gì mình có thể quay về quá khứ và tự chọc mù mắt mình, cô nhìn người kiểu quái gì vậy?

Dung Thiếu Ngôn không nói thêm lời nào mà tiếp tục động tác. Anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, cảm nhận được sự giãy dụa nhưng chỉ mỉm cười bí ẩn: "Không muốn à? Không phải Ninh Ninh nói thích anh à?"

Thích cái chết tiệt! Giản Ninh nghiến răng, co đầu gối lên uy hϊếp: "Đừng ép em ra tay."

Cô có đai đen Taekwondo, đàn ông bình thường ít ai có thể đánh bại cô chứ đừng nói đến người đàn ông ốm đau này.

Dung Thiếu Ngôn dừng tay lại, nhìn gương mặt tức giận của cô rồi vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không chút cảm xúc: “Vẫn giận chuyện tối qua à?”

Giản Ninh còn chưa kịp trả lời, anh đã nói tiếp: “Đừng làm loạn nữa, anh nói rồi, tối qua công ty thật sự có việc."

Anh hơi ngạc nhiên, hôm nay cô hơi khác, hóa ra tối qua anh không về nên cô mới tức giận. Xem ra cô cũng biết động lòng? Cũng biết buồn?

Nghe vậy, Giản Ninh cười khẩy nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, em chỉ hơi lo một người bệnh non nớt như anh sẽ không làm được chuyện ấy."

Sau đó, cô che miệng cười khúc khích, giả vờ làm nũng nói: “Thiếu Ngôn đừng khoe sức nữa, cẩn thận mai anh lại phải ngồi xe lăn đến công ty đấy.”

Cơ thể của Dung Thiếu Ngôn thực sự rất yếu, trong trường hợp nghiêm trọng, anh phải dùng xe lăn để đi lại.

Nghe được lời nói của cô, Dung Thiếu Ngôn sững sờ một chút, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững trước giờ cuối cùng cũng thay đổi, nhưng vẫn anh khôi phục lại vẻ mặt cũ rất nhanh.

Anh khẽ cười, duỗi ngón trỏ thon dài rõ khớp xương chạm vào môi Giản Ninh, nói: “Cái miệng này lên tiếng vẫn không khiến người ta thích gì cả."

Nói xong anh nằm ngửa xuống, nhắm mắt chìm vào giấc đi. Chỉ là hơi thở của anh hơi nặng nề, có thể thấy tâm trạng hiện tại của anh không bình tĩnh.

Câu nói của anh khiến Giản Ninh sững người một lúc, sau đó cô quay lưng lại với anh và nhắm mắt lại.

Anh không thích thì sao? Cho dù anh thích thì bây giờ cô cũng không cần.