Chương 6

Trần Hiểu Na quay lại nhìn thấy cảnh này thì vội vàng chạy lại: "Ninh Ninh, có chuyện gì thế?"

Cô ta vừa thấy người trên mặt đất thì lập tức vui vẻ nói: "Ồ, đây không phải là ảnh đế Tư à?"

Nhìn thấy cô ta, Giản Ninh rụt tay về, bên cạnh có người nhanh chóng đưa Tư Dục rời đi.

"Ninh Ninh, cậu không sao chứ?" Trần Hiểu Na nắm lấy tay cô kiểm tra kỹ càng, không nhìn thấy gì hết cô ta mới yên tâm.

Giản Ninh "chẹp" một tiếng, nhìn về phía cô ta và nói: "Thảo nào nghe tên quen tai, thế mà anh ta lại là một ảnh đế?"

"Ôi, đừng nói nữa." Trần Hiểu Na xua tay nói: "Ninh Ninh đánh hay lắm, anh ta chính là đồ cặn bã, trước mặt fan là một kiểu, sau lưng là một kiểu khác."

Không biết bao nhiêu cô gái đã bị anh ta lừa rồi.

Giản Ninh cau mày: "Bây giờ kiểu người nào cũng có thể làm ảnh đế được à?"

Trần Hiểu Na liếc cô một cái rồi lắc đầu nói: "Tiền! Ai mà không thích chứ."

Rốt cuộc cô vẫn là một cô tiểu thư, không hiểu những thứ mờ ám như này. Miễn là mọi chuyện không được phơi bày trước công chúng, thì chẳng ai quan tâm bạn là người như thế nào cả, chỉ cần bạn có kỹ năng diễn xuất, có thể kiếm ra tiền là được.

Giản Ninh bĩu môi, không hứng thú đến những chuyện này, cô gọi phục vụ đưa đồ uống cho bọn cô đến chỗ khác.

Hôm nay việc của cô chỉ là uống rượu thôi, Trần Hiểu Na biết cô khó chịu nên cũng không khuyên can cô, chỉ là lát sau cô ta đã đổi sang nước trái cây, để tránh phải chăm sóc một con ma men.

Đúng như vậy, đến cuối cùng Trần Hiểu Na vẫn phải đưa cô về nhà.

Dọc đường đi, Giản Ninh vừa ôm cô ta vừa khóc như muốn giải tỏa nỗi lòng.

Bốn năm trời, từ lúc cô mười tám cho đến hai mươi hai tuổi, tuổi thanh xuân của cô chỉ để yêu người đàn ông đó.

Khi Trần Hiểu Na đưa Giản Ninh về tới nhà, Dung Thiếu Ngôn vẫn chưa về.

Anh ăn tối với bạn thân từ nhỏ Sở Vân Chiêu tại một nhà hàng gần công ty.

Sở Vân Chiêu nhìn người đàn ông ốm yếu nhã nhặn đối diện mình, nói nhỏ: "Thiếu Ngôn, tình bạn của cậu chỉ là kêu tôi tới ăn cơm với cậu thôi à? Thiệt cho tôi phải từ chối hẹn hò với người đẹp đấy".

Dung Thiếu Ngôn cắt miếng bít tết một cách tao nhã, ngước nhìn anh ta mà không nói gì.

Sở Vân Chiêu cảm giác được tâm tình của anh không tốt nên không cà lơ phất phơ nữa, chỉ tận tình khuyên bảo: "Tôi nói này, hôm nay là tân hôn ngày thứ ba của cậu, tôi mà là cậu thì cũng không cặn bã như vậy."

Đêm tân hôn hôm đó anh đã không về nhà, bây giờ cũng không về.

Sở Vân Chiêu phải cúi đầu bái phục anh về độ cặn bã

"Cặn bã?" Dung Thiếu Ngôn nhướng mày nhìn anh ta.

Không phải anh không quay về, chỉ là nghĩ đến chuyện tối qua thì lại muốn lạnh nhạt với cô.

"Còn không à." Sở Vân Chiêu nhếch môi nói: "Đêm tân hôn cậu không về nhà mà còn có tai tiếng với người phụ nữ khác, không phải cặn bã thì là gì?"

Tai tiếng? Dung Thiếu Ngôn bình tĩnh cụp mi xuống.

Nhìn bộ dạng như không có chuyện gì của Dung Thiếu Ngôn, anh ta không chịu được nữa, bĩu môi: "Cậu nói cậu không thích cô ấy, vậy cậu kết hôn với cô ấy làm gì?"

Dung Thiếu Ngôn dừng lại, mỉm cười: "Những người như chúng ta không có cái gì gọi là tình yêu đâu."

Nhưng không hiểu sao đêm nay anh vẫn về nhà.

Khi Dung Thiếu Ngôn về đến nhà cũng không trông thấy Giản Ninh, anh nhướng mày và đi lên phòng trên tầng.

Lúc này Giản Ninh đang nằm trên giường, vẫn mặc chiếc váy đỏ như trước, dì Trương đã tẩy trang cho cô rồi, nhìn cô vẫn rất mộc mạc.

Dung Thiếu Ngôn vừa bước lại gần đã ngửi thấy mùi rượu, anh hơi nhíu mày. Nhưng anh không thể kìm nén được mà cúi xuống nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Giản Ninh.

Người phụ nữ im lặng ngủ, hàng mi dài rủ xuống che đi đôi mắt sắc bén có thể làm người khác bị thương, trông cô có vẻ dịu dàng và ngoan hiền hơn rất nhiều. Môi cô đỏ mọng, thơm ngon như quả anh đào.

Dung Thiếu Ngôn càng nhìn người phụ nữ chăm chú hơn và đột nhiên cúi người xuống. Một tay anh chống xuống bên cạnh đầu cô, tay còn lại sờ lên môi cô, thì thào nói: "Uống say rồi lại ngoan và đáng yêu thế."

Dứt lời, anh cúi đầu hôn lên môi Giản Ninh, không kìm được mà hôn sâu hơn. Anh cũng không cảm thấy chán ghét khi nếm phải mùi vị của rượu.

Vừa rời khỏi môi cô, anh lại hôn lên khoé miệng và má cô một cách lưu luyến.

Giản Ninh đang ngủ khẽ nhíu mày, cảm thấy mặt ngứa ngáy, cô vô thức vung tay lên.

Tiếng "bốp" vang lên trong căn phòng yên tĩnh này, vô cùng đinh tai nhức óc.

Dung Thiếu Ngôn sững người trong chốc lát, đưa tay lên sờ gò má bị đánh, anh nhìn người phụ nữ đang ngủ say và đột nhiên cười thầm.

Sức hút của cô đối với anh chưa bao giờ giảm mà ngày càng sâu đậm.

Anh đưa tay chạm vào má Giản Ninh, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, giọng nói dịu dàng nhưng lời nói lạnh lùng vô tình: "Ninh Ninh, chúng ta hành hạ nhau cả đời đi."

Cho dù anh vô cùng mệt mỏi với sự dối trá của cô, nhưng anh cũng không thể trơ mắt nhìn cô kết hôn với người đàn ông khác, nằm ở bên cạnh người đàn ông khác.

Dường như Giản Ninh thấy qua ồn ào, nên cô trở mình, lầm bầm vài câu rồi ngủ tiếp.

Cô làm như vậy khiến Dung Thiếu Ngôn thấy rõ chiếc váy cô đang mặc, lộ ra tấm lưng trắng nõn và tinh xảo.

Anh hít sâu một hơi, trong lòng anh có một sự tức giận không thể giải thích được, anh xoay người bước nhanh ra khỏi phòng, gọi dì Trương vào thay đồ cho cô.

Khi Dung Thiếu Ngôn đến phòng làm việc, anh vẫn không thể thoát khỏi hình ảnh của Giản Ninh trong bộ váy đó, anh gần như đã quên mất hình dáng của cô, cô đẹp đến mức nóng bỏng.

Cô vẫn luôn như vậy, cho đến một lần anh vô tình nói anh không thích những cô gái như thế này. Từ đó cô thay đổi phong cách và không bao giờ ăn mặc loè loẹt, gợi cảm như thế nữa.

Và bây giờ, anh như gặp lại cô trong quá khứ, đây mới là con người thật của cô. Cô quá chói mắt, không có gì có thể che đi hào quang rực rỡ của cô.

Dung Thiếu Ngôn đột nhiên cảm thấy tim mình hơi thắt lại, cảm giác như bị thứ gì đó chặn lại không thể giải thích được, anh luôn cảm thấy có một số việc đang thoát khỏi sự khống chế của mình.

Hơi thở của anh trở nên gấp gáp, cau mày cố gắng chịu đựng cơn đau này. Cuối cùng, anh lấy lọ thuốc trong ngăn tủ ra, đổ vài viên lên tay rồi cho vào miệng, cầm lấy ly nước đặt bên cạnh uống vào và nuốt xuống.

Một lúc sau, anh ho dữ dội, sắc mặt anh càng tái nhợt, rồi anh cười tự giễu: "Đúng là con ma ốm bệnh tật triền miên."