Chương 7: Phong sát cô

Tiếu Gia Thụ mang vẻ mặt u ám bước vào nhà, phát hiện mẹ sớm đã ngồi chờ ở phòng khách, trong tay chính cầm một chiếc iPad nhìn có vẻ rất thích thú.

“Con đã về rồi sao? Mau về phòng thay quần áo đi. Cha và anh con đang ở trong thư phòng nói chuyện, mẹ nói với bọn họ là con đi xem hòa nhạc với bạn bè.” Tiết Miểu cũng không ngẩng đầu lên mà xua tay nói.

“Mẹ, mẹ đang xem cái gì vậy?” Tiếu Gia Thụ chạy đến bên cạnh Tiết Miểu, ngồi xuống, phát hiện bà đang cập nhật trang web chính thức của “SUPER New Voice Generation”, trang đầu chính là hình người đoạt được giải quán quân Lý Giai Nhi.

“Thực lực của các thí sinh năm nay đều rất mạnh, ngay từ đầu mẹ đã rất xem trọng Lý Giai Nhi, diện mạo xinh đẹp, tính cách đáng yêu, giọng hát độc đáo, đã vậy còn tích lũy được rất nhiều fan, nếu có thể cho ra mắt những sản phẩm chất lượng, nhất định có thể nổi tiếng. Mẹ có nhắc dì Tô của con tìm cô ta bàn chuyện hợp đồng, nhưng dường như cô ta không có quá nhiều hứng thú đối với Thụy Thủy, ngược lại lại liên tục liên lạc với Phương Khôn, thật đáng tiếc a.” Nói tới đây, Tiết Miểu tiếc nuối mà lắc lắc đầu, có thể thấy được là rất thưởng thức Lý Giai Nhi.

Tiếu Gia Thụ vốn đang bị ghê tởm không nhẹ, nghe vậy càng tức giận, hừ lạnh nói, “Mẹ, mẹ biết không, cô ta có khả năng là nữ sinh cao trung mà con tìm kiếm suốt mấy năm nay. Nếu thật là cô ta, mẹ đừng ký với cô ta, con cũng sẽ không để cho Quan Miện và Quan Thế ký với cô ta.”

Tiết Miểu kinh ngạc nhìn con trai, “Cô ta chính là ngươi con muốn tìm?”

“Có khả năng là như vậy, nhưng con phải kiểm tra một chút.” Tiếu Gia Thụ mang sắc mặt âm trầm, nói làm liền làm, vừa lên lầu đã gọi cho bạn học.

Vị bạn học này là một hacker rất giỏi, lúc trước sang Mỹ học để đào tạo chuyên sâu hơn, sau khi về nước liền mở một văn phòng thám tử, chỉ cần không phải là người có thân phận đặc biệt cao, chỉ cần thông qua internet liền có thể trong mấy giờ đem gốc gác của đối phương điều tra tường tận.

Tiếu Gia Thụ chi trả một số tiền lớn, đối phương tự nhiên cũng đẩy nhanh tốc độ, một giờ sau, những thông tin liên quan đến Lý Giai Nhi đều được gửi đến hòm thư.

Cô ta tên thật là Vương Thi Kỳ, là người kinh đô, từng học ở một trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm, sau lại vì dính dáng đến một án kiện mà phải thôi học, sau đó liền phẫu thuật thẩm mỹ, bắt đầu ra ngoài làm công, chuyện trải qua mấy năm nay thật sự rất phong phú.

Tiếu Gia Thụ chưa bao giờ gặp mặt Vương Thi Kỳ ở ngoài đời, chỉ từng thấy ảnh chụp của cô ta, lại bởi vì góc chụp, cũng không thể vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương.

Nhưng y lại rất quen với giọng của Vương Thi Kỳ, quen thuộc đến nỗi ngay cả trong mơ cũng thường xuyên nghe thấy.

Những người đó, những chuyện đó, những khúc mắc hỗn loạn mà tàn khốc đó, chưa bao giờ thoát khỏi tâm trí của y.

Từ trước đến nay y chưa bao giờ là một kẻ ăn chơi trác táng lấy quyền thế chèn ép người khác, nhưng lần này lại muốn phá lệ một lần, muốn tự tay cắt đứt tiền đồ huy hoàng của đối phương.

Buổi tối hôm nay, Tiếu Gia Thụ mất ngủ, hôm sau đem một đôi mắt gấu trúc đến công ty, vô tình gặp được Phương Khôn cùng Quý Miện trong thang máy.

“Anh Quý, anh Khôn, chào buổi sáng.” Hắn lễ phép mà chào hỏi.

“Chào buổi sáng.” Quý Miện hơi hơi mỉm cười, phảng phất như cảm giác không thoái mái ngày hôm qua không hề tồn tại.

Phương Khôn đánh giá từ trên xuống dưới cậu một lần, trêu chọc nói, “Tiểu Thụ, có phải tối hôm qua sau khi chúng tôi đưa cậu về nhà, sau đó cậu lại chạy ra ngoài chơi suốt đêm hay không? Không phải tôi nhiều chuyện, nhưng người trẻ tuổi đừng ỷ cơ thể đang khỏe mạnh mà không biết tiết chế, tương lai già rồi sẽ khổ đấy.” Phương Khôn cũng không phải là kẻ vô danh tiểu tốt, không cần phải hầu hạ cái tên thiếu qua tính tình lớn lại miệng độc này, nên thời điểm cần răn dạy thì vẫn răn dạy, miễn cho bản thân bị thiệt thòi.

Tiếu Gia Thụ nghiêm túc trả lời, “Anh Khôn, em không đi ra ngoài chơi, em có chút mất ngủ.”

“Ha hả.” Phương Khôn cười cười, không nói lời nào.

Trong nháy mắt khi thang máy mở ra, Quý Miện liền đi ra ngoài.

Tính tình hắn ôn hòa, nhưng không có nghĩa là hòa đồng dễ ở chung, còn phải xem xem người đến là ai.

Phát hiện BOSS tới, một trợ lý vội vàng tiền lên chào hỏi, “Anh Quý, cô Lý Giai Nhi đã tới rồi, đang ở trong phòng khách. Hợp đồng đã chuẩn bị tốt rồi, bây giờ cần làm gì nữa không ạ?”

“Đi đóng dấu đi, chắc hôm nay là có thể ký kết xong, nhân tiện gọi Thẩm tổng của phòng đào tạo đến luôn.” Quý Miện vừa đi vừa cởϊ áσ khoác tây trang, động tác vừa tao nhã vừa tiêu sái.

“Vâng.” Trợ lý đáp lời, thấy Tiếu tiểu thiếu gia nhắm mắt theo đuôi mà đi theo phía sau BOSS, việc gì cũng không cần làm, không khỏi lộ ra vẻ mặt ghen tị.

Lý Giai Nhi nghe thấy tiếng nói chuyện liền từ phòng khách đi ra, biểu tình cực kỳ khẩn trương, nhưng nụ cười vẫn không mất đi vẻ ngọt nào.

Cô ta rất có lễ phép chào Quý Miện cùng Phương Khôn, khi thấy Tiếu Gia Thụ thì hơi hơi rụt cổ, phảng phất có chút sợ hãi.

Tiếu Gia Thụ liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói, “Hôm qua tôi đã xem ảnh chụp trước khi chỉnh dung của cô, thực xấu, nhưng hiện tại còn xấu hơn.”

Lý Giai Nhi, “…”

Quý Miện đẩy cửa văn phòng ra, đầu cũng không quay lại, “Tiếu trợ lý, phiền cậu đến văn phòng chủ tịch gửi tài liệu giúp tôi.”

Tiếu Gia Thụ vô thức đứng nghiêm, nghiêm túc nói, “Được, là phần tài liệu nào?” Dứt lời ánh mắt sáng ngời mà nhìn một loạt tài liệu trước mặt.

Quý Miện hướng Phương Khôn hất cằm, “Đem kế hoạch《Super Partner》đưa cho cậu ta.”

《Super Partner》là show thực tế mà Quan Miện đang lên kế hoạch đầu tư quay chụp, nghệ sĩ của Quan Thế cũng tham gia, một số hạng mục đã sớm bàn bạc xong với Tu Trường Úc, không cần lại phải đưa bản kế hoạch qua.

Bởi vậy có thể thấy Tiếu tiểu thiếu gia phiền như thế nào, ngay cả người hiền lành như Quý Miện cũng không chịu nổi, nên tìm một cái lí do để đuổi cậu ta đi.

Phương Khôn hiểu rõ điều này, lập tức đem kế hoạch đưa cho Tiếu tiểu thiếu gia.

Tiếu Gia Thụ nhìn Lý Giai Nhi, lại nhìn xuống phần kế hoạch trong tay, trong mắt lộ ra chút giãy giụa.

Y vốn dĩ muốn đứng ở đây, nhưng đây là nhiệm vụ đầu tiên mình được giao kể từ khi bước vào công ty, làm sao có thể chối được?

Cuối cùng, tinh thần chuyên nghiệp đã vượt qua tâm lý muốn trả thù, Tiếu Gia Thụ cẩn thận nhận lấy tập tài liệu, bảo đảm nói, “Tôi đi ngay đây.”

Chờ y đi rồi, Phương Khôn cười giải thích nói, “Đây là một nhánh của công ty, cô có thể đến đây chúng tôi rất vui, cô không cần để ý đến cậu ấy đâu.”

“Lúc đầu em đúng là có chút sợ, nhưng anh Quý cùng anh Khôn đang ở đây, rồi sẽ tốt lên thôi. Sau này sẽ quen.” Lý Giai Nhi ôm chặt lấy mình, sắc mặt trắng bệch.

Kể từ khi chuyện đó xảy ra, cô ta sinh ra một cảm giác sợ hãi đối với nam nhân, đặc biệt sợ hãi khi bọn họ chú ý và theo đuổi cô ta.

“Không cần phải tập thành thói quen với loại chuyện này, nếu cậu ta dám quấy rầy cô, cô có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ xử lý.” Quý Miện mang giọng nói ôn hòa, nhưng thái độ lại cực kỳ mạnh mẽ.

Khuôn mặt tái nhợt của Lý Giai Nhi ửng hồng lên, cảm kích nói, “Cảm ơn anh Quý, gần đây làm phiền anh rồi. Lần trước anh có giới thiệu cho em một bộ phim, em, em từ chối rồi…” Dứt lời, cô ta hổ thẹn không thôi mà cúi đầu.

Quý Miện giúp đỡ cô ta như thế, cô ta lại không biết tốt xấu mà cự tuyệt, ai cũng sẽ cảm thấy bất mãn mà đúng không?

Quý Miện lại ôn hòa như cũ, “Vì sao lại từ chối? Có phải có gì bất tiện không?”

“Đúng là có chút không tiện. Quá trình quay chụp của bộ phim kia sẽ bị phong kín, một khi tiến vào đoàn phim thì không thể ra ngoài, phải ở trên núi tận hai tháng. Anh Quý biết rồi đấy, mấy năm nay, chuyện gì em cũng từng trải qua rồi, không phải không thể chịu khổ, em chỉ lo lắng cho bệnh tình của mẹ thôi. Nếu em không ở bên cạnh bà, sợ là bà không chịu được. Em muốn kiếm chút tiền, giúp bà chăm sóc thân thể thật tốt, chờ khi bà có thể đi lại được, em đi đâu cũng đem bà theo, đưa bà theo khi đóng phim, mang bà đi diễn…” Lý Giai Nhi vừa cười hạnh phúc vừa nói, mây mù trong mắt tiêu tan cả.

Có thể nhìn ra được, cô ta là một người rất hiếu thảo, tràn đầy chờ mong đối với tương lai.

Quý Miện xúc động trước lời mà cô ta nói, Quý Miện cũng không cảm thấy tô ta không biết tốt xấu, ngược lại còn khiến hảo cảm của hắn đối với cô ta cao thêm gấp bội.

Phải biết rằng, bộ phim hắn giới thiệu là một tác phẩm lớn, đạo diễn lớn, là bộ phim về lịch sử, còn chưa bắt đầu quay liền xác định trước sẽ được chiếu giờ vàng trên CCTV, chưa kể đến vai nữ thứ ba cũng là một vai diễn quan trọng, ngay cả vị trí của một vai phụ cũng khiến cho nhiều người tranh đoạt.

Lý Giai Nhi vì mẹ mà từ chối bộ phim này, tương đương với việc từ chối một cơ hội nổi tiếng, lựa chọn giữa một trong hai, nhất định rất thống khổ.

Thân tình cùng danh lợi, cái nào nặng cái nào nhẹ?

Rất nhiều người ngoài miệng nói chọn thân tình, nhưng lại luôn đặt danh lợi lên trước.

Lý Giai Nhi còn nhỏ nhưng đã làm được việc mà đại đa số mọi người đều không làm được, thật không dễ dàng.

Tâm tính, nghị lực, EQ, tiềm năng của cô ta, đều hơn xa người bình thường khác rất nhiều, chỉ cần cẩn thận bồi dưỡng sẽ sớm trở thành một viên ngọc quý.

Quý Miện rất thích những người như vậy, thái độ nói chuyện càng ôn hòa hơn nữa, trấn an nói, “Không sao, từ chối thì từ chối, tôi sẽ giúp cô tìm cơ hội khác. Ngoại hình của cô rất tốt, phương diện diễn xuất cũng có chút thiên phú, có thể đi song song cả hai hướng.”

“Cảm ơn anh Quý.” Lý Giai Nhi cảm kích cúi đầu cảm ơn.

Trong lúc đang trò chuyện, trợ lý liền đưa hợp đồng đến, Quý Miện đang muốn đưa cho Lý Giai Nhi, để cho cô ta xem thật kỹ, liền nhận được điện thoại của Tu Trường Úc.

Cũng không biết đầu kia nói gì, vẻ mặt của hắn từ nhẹ nhàng biến thành nghiêm túc, lại từ nghiêm túc biến thành âm trầm.

“Vì sao?” Hắn thấp giọng hỏi.

“Cô ta đắc tội người không nên đắc tội, Quan Thế cùng Thụy Thủy đều không có chỗ cho cô ta. Tiểu Miện, xem như nể mặt tôi đã từng giúp cậu, đừng ký với cô ta.” Tu Trường Úc chưa bao giờ đề cập đến chuyện trước kia, càng không nói đến chuyện báo ân, đây là lần đầu tiên Tu Trường Úc chủ động nói đến.

Quý Miện còn có thể nói gì nữa đây?

Hắn kính trọng Tu Trường Úc không phải giả, buông điện thoại xuống cũng không lập tức hủy bỏ hợp đồng.

Hắn vẫn muốn tìm cho Lý Giai Nhi một con đường khác, không thể để cô ta bị hủy hoại như vậy được.

Người nào đó tự cho là có thể đùa giỡn với số mệnh của người khác, tự xem mình là thượng đế mà can thiệp vào cuộc sống của người khác, thật đáng ghê tởm.

“Giai Nhi, chỗ này của tôi không thể ký với cô được.” Hắn không viện cớ đuổi người đi, sẽ khiến cho người khác tràn đầy chờ mong và hi vọng, cho nên hắn lựa chọn nói thẳng.

“Vì, vì sao?” Lý Giai Nhi ngây dại.

“Có người muốn phong sát cô,” Quý Miện trầm ngâm nói, “Có phải những kẻ trước đó đã tìm tới hay không?”

“Không có khả năng!” Lý Giai Nhi nhanh chóng phủ nhận, như thể nhận ra điều gì đó, vội vàng bổ sung, “Cả nhà bọn họ đã di dân sang Australia rồi, tất cả sản nghiệp đều đã bán hết đổi lấy tiền mặt, không có khả năng trở về tìm em. Anh Quý, anh có thể giúp em hỏi rõ ràng xem có chuyện gì xảy ra được không? Em không đắc tội người khác, là ai muốn phong sát em? Sao bọn họ lại có thể như vậy?” Cô ta tức giận đến mức hốc mắt đỏ bừng, lại quật cường mà không chịu rớt nước mắt.

“Để tôi đi điều tra một chút.” Phương Khôn cũng rất giật mình, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.

Quan Thế cùng Thụy Thủy là những công ty giải trí hàng đầu, thuộc vào ba công ty môi giới hàng đầu cả nước, nếu cả hai kết hợp phong sát một nghệ sĩ, người đó rất khó có cơ hội chuyển mình, trừ phi có một siêu sao như Quý Miện không tiếc tất cả mọi thứ mà hỗ trợ, mới có thể hòa hoãn một chút.