Để không làm phiền người bệnh nghỉ ngơi, Tu Trường Úc nhanh chóng đưa Tiếu Gia Thụ đi, những người còn lại cũng lần lượt nói lời tạm biệt.
Phương Khôn đưa họ đến trước thang máy, sau khi trở về liền bắt đầu phàn nàn, “Anh nói coi Tiếu Gia Thụ đến tột cùng người phương nào a? Gặp mấy người chị Lam, anh Quách, vậy mà ngay cả chào cũng không thèm chào, còn mang kính râm, so với Tu tổng còn muốn lớn hơn. Vừa rồi y ngồi bên mép giường của anh, một câu an ủi cũng không có, mặt vẫn thối như thế, em thật sự rất muốn đánh y. Nếu không muốn tới thì đừng tới, cần gì phải tỏ ra như vậy? Giới trẻ ngày nay càng ngày càng không lễ phép!”
Quý Miện lấy di động ra nhìn nhìn, thở dài nói, “Có một số người không giống với những gì người ta thể hiện ra bên ngoài đâu. Người ta phải đeo kính râm, có lẽ là bởi vì mắt bị sưng lên vì khóc; không chào hỏi, không nói lời nào, có lẽ là bởi vì tâm trạng đang không tốt. Đừng dùng suy đoán của mình để đánh giá người khác, như vậy không công bằng, cũng không chính xác.”
Phương Khôn rất kinh ngạc, “Nha, sao anh lại giải thích thay cho y? Chẳng phải anh rất ghét thằng nhóc chết tiệt đó sao?”
Quý Miện lau mặt, giọng điệu bất đắc dĩ, “A Khôn, anh cậu già rồi, cũng có thời điểm nhìn nhầm.”
“Già cái gì mà già, anh mới chỉ 32 tuổi thôi, còn có một đóng thời gian để phung phí đấy. Anh lại không phải đi theo con đường thần tượng tiểu thịt tươi, phải dựa vào tuổi và mặt để nổi tiếng, anh là người thuộc phái thực lực, tuổi càng lớn càng hấp dẫn. Em còn nói sao còn sớm như vậy mà anh lui giới làm gì? Chỉ với kỹ năng diễn xuất của anh, đóng phim thêm mười năm, hai mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì.” Phương Khôn tiếc hận nói.
“Tôi muốn sự ổn định, xây dựng một ngôi nhà cho riêng mình.” Nói tới đây, biểu tình của Quý Miện có chút thay đổi, “Cậu đừng có bảo là đã đem chuyện tôi bị tai nạn nói cho Nhạc Dương rồi đi?”
Hứ, ai thèm nói cho hắn biết?
Hắn tới đây cũng chả làm được cái mẹ gì, chỉ biết hỏi đông hỏi tây hoang mang lo sợ, càng khiến người khác phiền lòng hơn thôi.
Nếu không cẩn thận bị phóng viên chụp lại, đến khi đó sẽ có nhiều chuyện vui lắm.
Phương Khôn trong lòng rất khinh thường, lại không thể hiện ra bên ngoài, nhàn nhạt nói, “Em không báo cho Nhạc Dương, bây giờ hắn vẫn đang còn ở Tứ Xuyên nghiên cứu phong tục.”
Quý Miện nhìn Phương Khôn đầy suy tư, gật đầu nói, “Vậy là tốt rồi. Đừng nói cho cậu ấy biết, để cậu ấy khỏi lo lắng. A Khôn, tại sao cậu không thích Nhạc Dương?”
“Sao em lại không thích hắn, anh suy nghĩ nhiều rồi.” Phương Khôn thề thốt phủ nhận, trong lòng lại nhớ tới một chuyện cũ.
Lúc trước khi Lâm Nhạc Dương còn đi làm ở phòng làm việc, đem con dấu quan trọng để quên trên bàn không khóa lại, khiến cho con dấu bị người khác trộm mất, Phương Khôn đã xem xét một vòng tất cả mọi ngươi, mọi người ngại hắn có quan hệ với Quý Miện mà không dám báo cáo, cuối cùng chỉ có thể sa thải giám đốc tài vụ lúc đó.
Sau lại có một nữ nhân viên từ chức trộm đem chuyện này kể lại cho Phương Khôn, tuy không có chứng cứ, cũng không biết là thật hay giả, nhưng từ đây Phương Khôn liền có thành kiến với Lâm Nhạc Dương, luôn cảm thấy người này là một người không có tinh thần trách nhiệm, không phải là một người yêu tốt.
Phương Khôn sợ sẽ có một ngày Lâm Nhạc Dương làm chuyện liên lụy đến Quý Miện, nên theo bản năng mà ngăn cản hai người họ ở bên nhau. Nhưng có thể lâu dài hay không, dù sao cũng là chuyện riêng giữa người yêu với nhau, không cần người khác xen vào, Phương Khôn cũng kiềm chế không đề cập đến chuyện đó, miễn cho sau này bị Quý Miện oán trách, nói mình châm ngòi ly gián.
Quý Miện quay đầu đi, dùng biểu tình kỳ quái nhìn Phương Khôn hồi lâu, cuối cùng thở dài nói, “A Khôn, chúng ta làm bạn trong nhiều năm, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi, đừng giữ ở trong lòng. Nhạc Dương còn nhỏ, có lúc làm việc chưa thỏa đáng, nhưng sau này sẽ khác. Tôi sẽ dạy bảo Nhạc Dương thật tốt.”
“Xem anh nói kìa, hai chúng ta ai với ai a, có gì không thể nói sao?” Phương Khôn pha trò, trong lòng lại không cho là đúng.
Giữa bạn bè với nhau cần phải thẳng thắn thành khẩn, nhưng chuyện liên quan đến người yêu của đối phương, thì lại là một chuyện khác.
Phương Khôn không thích Lâm Nhạc Dương, nhưng tuyệt đối sẽ không chỉ trích người yêu đối phương ngay trước mặt người ta.
Nghĩ như vậy, chán ghét của Phương Khôn dành cho Tiếu thiếu gia giảm đi không ít.
Lâm Nhạc Dương đã 24 tuổi vẫn còn học đại học, Tiếu thiếu gia mới mới đầu hai mươi mà đã tốt nghiệp đại học bằng thạc sĩ, học trường quốc tế, người với người đúng là không thể so a.
Quý Miện khẽ cau mày, giống như lơ đãng là nói, “Hoàn cảnh gia đình Nhạc Dương không tốt, vẫn còn chưa tốt nghiệp trung học đã phải bỏ học đi làm, sau lại dựa vào chính nỗ lực của mình để được đi học đại học. Hắn thực ra không thua kém bất kỳ ai, chỉ là không có điều kiện mà thôi. Tôi cùng hắn trải qua rất nhiều chuyện giống nhau, cho nên có thể đạt tới sự cộng hưởng về mặt linh hồn, ở cùng hắn, là thời điểm tôi nhẹ nhàng sung sướиɠ nhất. A Khôn, đời người, có thể tìm được một người yêu có thể khiến cho mình thoải mái khi ở cạnh bên rất không dễ dàng, hi vọng cậu có thể ủng hộ chúng tôi.”
Phương Khôn xấu hổ mà cười cười, miễn cưỡng trêu ghẹo nói, “Em vẫn luôn ủng hộ hai người mà. Anh Quý, đầu anh quả nhiên bị đâm hỏng rồi, cũng bắt đầu buồn lo những điều vô cớ.” Dứt lời lại bắt đầu nhớ lại xem mình có phải đã biểu lộ cảm xúc ra ngoài hay không, khiến cho Quý ca nhìn ra điều gì đó.
Quý Miện kết thúc cái chủ đề này, im lặng một lúc lâu rồi lại mở miệng, “A Khôn, bài hát này tên gì?” Ngay sau đó bắt đầu ngâm nga.
“Anh chưa từng nghe bài hát này sao? Là 《 an hà kiều 》 a, bài hát xưa mà người khác ai cũng thích nghe.” Phương Khôn than thở nói, “Em kể cho anh nghe, lần đầu tiên em nghe bài hát này liền nhớ tới mối tình đầu, nước mắt ào ào tuôn ra, khóc như chó, muốn ngừng cũng không ngừng được.”
“Vậy sao?” Quý Miện vừa mở điện thoại tải bài hát xuống, vừa trêu chọc nói, “Không ngờ tới cậu cũng có thời điểm đa sầu đa cảm như vậy, còn tưởng rằng chỉ có Tiếu Gia Thụ mới khóc thành như vậy.”
“Tiếu Gia Thụ có chuyện gì?” Âm cuối của hắn rất nhẹ, Phương Khôn không nghe rõ.
“Không có gì.” Quý Miện xua tay, không muốn nói nhiều.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bị gõ vang lên, Phương Khôn đi đến xem, kinh ngạc nói, “Giai Nhi, sao cô lại tới đây?”
Lý Giai Nhi bước tới nhỏ giọng giải thích, “Em nghe chị Tiểu Đào nói anh Quý bị tai nạn xe, nên đến xem một chút. Anh Khôn yên tâm, em ngụy trang rất khá, phóng viên không phát hiện ra đâu.”
“Mau vào đi.” Phương Khôn vội vàng mới người vào trong, cười nói, “Em có tâm. Anh Quý bị thương không nặng, chỉ là não bị chấn động một chút, nằm viện quan sát mấy ngày là có thể về rồi.”
Lý Giai Nhi đem hoa bách hợp mới mua cắm vào chiếc bình bên cạnh cửa sổ, có vẻ lo lắng, “Thời điểm nghe chị Tiểu Đào nói em cũng có chút giật mình. Anh Quý, cũng đã một hai giờ tối rồi, anh còn cần gấp gáp trở về như vậy làm gì? Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, fans của anh sẽ rất đau lòng đấy. Lần sau đừng làm như vậy nữa, cứ nghỉ ngơi trước rồi lên đường sau, cũng không trễ bao nhiêu cả.”
“Đúng vậy! Anh đã nói với anh ấy vô số lần rồi nhưng có bao giờ chịu nghe đâu.” Phương Khôn cũng oán giận.
Quý Miện mỉm cười gật đầu, đáy mắt lại lộ ra ý dò xét.
Hắn nghĩ nghĩ, cố ý hỏi, “Giai Nhi, hợp đồng của cô và công ty lần trước tôi giới thiệu như thế nào rồi? Bộ phim bên đó cũng đã bắt đầu quay rồi đúng không?”
Lý Giai Nhi vẫn mỉm cười ngọt ngào chư cũ, ngoài miệng nói “Vẫn đang còn thương lượng, chắc không còn lâu nữa đâu, Chu tổng rất tốt, cảm ơn anh Quý”. Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại đầy oán hận.
Công ty mà cô ta muốn ký nhất một là Quan Thế, hai là Quan Miện, ba là Thụy Thủy… Còn công ty giải trí vừa thành lập không lâu kia tính là cái gì?
Chỉ tiếc là chủ tịch của Quan Thế là Tu Trường Úc hiện giờ không có hứng thú tiềm quy tắc với nữ minh tinh, đối với các tin bê bối dính đến mình đều rất phản cảm, nếu ai dính dáng đến ông ta, ông ta sẽ không bỏ qua cho người đó, khiến cô ta không dám làm quá giới hạn.
May mà Quý Miện quả nhiên là người như trên Baidu miêu tả, là người hiền lành thích giúp đỡ người khác, chỉ cần hợp nhãn hắn, hắn sẽ nguyện ý giúp đỡ một phen, lúc này cô ta mới muốn leo lên thuyền của Quan Miện.
Nhưng không ngời, trong quá trình ký hợp đồng lại lòi ra Tiếu Gia Thụ, ngăn cản chuyện tốt của mình.
Cô ta hận!
Hận không thể ăn thịt Tiếu Gia Thụ, hận không thể uống máu Tiếu Gia Thụ!
Nhưng mà sau khi nhận giúp đỡ của Quý Miện, đồng ý nói chuyện hợp đồng với Chu Nam, cô ta thậm chí cũng hận cả Quý Miện.
Công ty giải trí Thiên Thiên của Chu Nam thực tế chỉ là cái vỏ rỗng, vừa mới vào cô ta đã thấy, không có bất kỳ tài nguyên nào, cái gọi là đoàn phim cô ta thấy càng giống gánh hát hơn, chỉ toàn những thứ khôi hài, muốn diễn viên không có diễn viên, muốn kinh phí không có kinh phí, trang phục, đồ trang điểm, chuyên viên trang điểm đều phải tự chuẩn bị…
Sau khi Lý Giai Nhi tham quan qua môi trường của đoàn làm phim và công ty, tâm cũng lạnh.
Cô ta tin rằng, bộ phim này nhất định sẽ trở thành vết nhơ lớn nhất không thể xóa sạch của đời mình, đã vậy thù lao đóng phim này cũng chỉ có hai mươi vạn!
Đây có khác gì đang bố thì cho ăn mày chứ!
Bây giờ, một lần đi nghỉ ngơi vui chơi của cô ta cũng không chỉ có hai mươi vạn!
Nhìn cái tên mà đạo diễn cùng biên kịch nghĩ ra cho bộ phim này đi ——《 Tiếu Vương Phi của Thái tử lãnh khốc 》, một cơn gió thiểu năng nồng đậm đập vào mặt, khiến cho cô ta buồn nôn.
Quý Miện ở trong giới giải trí có địa vị cao như vậy, nếu thật sự muốn giúp mình, thì sao có thể tìm cho mình cái công ty rách nát như vậy?
Yêu người tài cái gì mà yêu người tài, ôn hòa, thích giúp đỡ mọi người, tất cả đều là giả!
Phim cổ trang lần trước hắn giới thiệu cũng chẳng ra làm sao, vậy mà để mình đóng vai da^ʍ phụ nổi tiếng nhất lịch sử, đây không phải là cố ý phá hủy hình tượng của cô ta sao?
Lý Giai Nhi càng nghĩ càng hận, nhưng trên mặt vẫn cười ngọt ngào như cũ.
Cô ta không phải người mới bước chân vào xã hội, sẽ không ngu ngốc mà nhận sự sắp xếp của người khác.
Lần trước cô ta có thể dùng mẹ làm cái cớ để từ chối bộ phim đó, thì lần này cũng có thể từ chối hợp đồng của giải trí Thiên Thiên.
Nhưng từ chối thì từ chối, cũng không thể đắc tội với Quý Miện được, dù sao thì vẫn còn cái tên Tiếu Gia Thụ như hổ rình mồi mà nhìn cô ta chằm chằm, cô ta dù sao vẫn phải tìm chỗ dựa tạm thời cho mình.
Nghĩ nghĩ, hốc mắt Lý Giai Nhi đỏ lên, chần chờ nói, “Anh Quý, chị Tiểu Đào nói với em, người muốn phong sát em là Tiếu Gia Thụ. Vừa rồi em có gặp y, anh có biết gì sao y muốn phong sát em không?”
“Vì sao?” Quý Miện sắc mặt vẫn như thường, nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương.
“Y làm vậy là vì Hà Nghị bạn của y. Em không nghĩ đã nhiều năm như vậy rồi, Hà Nghị vẫn không chịu buông tha cho em.” Lý Giai Nhi vừa dứt lời, Phương Khôn lòng đầy căm phẫn mà mở miệng, “Cái gì? Tiếu Gia Thụ là bởi vì chuyện này mà muốn phong sát cô? Mấy cái tên phú nhị đại này đúng là vô pháp vô thiên, hại người khác còn muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt, đúng là con mẹ nó không phải người…”
“Đừng mắng.” Quý Miện xoa ấn giữa mày, giống như mỏi mệt nói, “Chuyện này đã qua rồi, cô không cần lo lắng.”
“Thật sự đã qua sao?” Lý Giai Nhi lộ ra biểu tình sợ hãi, trong lòng lại cực kỳ oán hận.
Trong mắt cô ta, xem ra, Quý Miện sắp xếp những chuyện đó không phải giúp đỡ, mà là hại cô ta.
Dù sao hắn cũng là đại mãn quán ảnh đế, nếu thật lòng muốn nâng đỡ một hậu bối, sao có thể đưa cho cô ta những vai diễn như vậy, một cái là da^ʍ phụ, một cái là thiểu năng trí tuệ, diễn xong chắc tiền đồ tương lai cũng bị hủy!
Nghe Tiểu Đào nói trong tay hắn còn có hai bộ phim, một cái là 《 Minh Không 》, một cái là《 Sứ Đồ 》, đều có đạo diễn lớn, nhà sản xuất lớn, nếu thật lòng muốn nâng đỡ, thì nên đưa cho cô ta vai diễn của hai bộ phim này mới đúng!
Lòng tham của Lý Giai Nhi vĩnh viễn không bao giờ được thỏa mãn, người khác đối xử tốt với cô ta một phần, cô ta muốn người phần, thậm chí là trăm phần.