Chương 11: Ký ức

Tiếu Gia Thụ đã từng có một người bạn vô cùng thân thiết, đó chính là Hà Nghị.

Gia thế của bọn họ tương đương nhau, chung sở thích với nhau, lớn lên trong cùng một tiểu khu, lại học chung một trường, đã từng thề hẹn với nhau là phải cùng nhau chinh phục thế giới.

Nhưng mười tuổi năm ấy, Tiếu Gia Thụ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, bởi vậy bị đưa ra nước ngoài, còn Hà Nghị vẫn ở lại trong nước.

Nhưng quan hệ giữa hai người bọ họ vẫn không phai nhạt, ngược lại vẫn thân thiết như cũ.

Năm mười sáu tuổi, Hà Nghị bỗng nhiên hạnh phúc dạt dào gửi đến tin nhắn WeChat, nói với Tiếu Gia Thụ hôm nay mình tổ chức sinh nhật trong khách sạn, vô tình gặp phải một nữ sinh bị ức hϊếp, vì thế đã ra tay cứu giúp.

Cậu ấy đem nữ sinh đó đến phòng mình tắm rửa, thay quần áo, rồi đưa cô ta về nhà.

Tin nhắn đó chính là bắt đầu của tất cả những cơn ác mộng sau này.

Hà Nghị rất nhanh phát hiện ra nữ sinh kia chính là bạn cùng trường, bởi vì ngoại hình xinh đẹp tính tình tốt, thường xuyên bị các nam sinh bắt nạt.

Nữ sinh cảm kích vì được hắn giúp đỡ, mỗi ngày đều làm bento đưa cho hắn, thường xuyên qua lại, tin đồn nhảm về hai người liền bị bạn học tuyên truyền ra.

Hà Nghị không mấy quan tâm đến chuyện này, hắn là một người rất chuyên tâm, là một người rất kiên cường, không bao giờ bị những thứ xung quanh ảnh hưởng đến.

Nhưng hắn không bao giờ có thể ngờ được, sau bốn mươi ngày kể từ ngày hắn cứu giúp nữ sinh đó, hắn bị cảnh sát bước vào lớp mang đi, tội danh là cưỡиɠ ɧϊếp, mà thai nhi trong bụng của nữ sinh kia chính là chứng cứ.

Hắn chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm, cho nên không nhận, nhưng cha hắn lại quyết định giải quyết riêng, bồi thường cho nữ sinh đó một trăm vạn tiền tổn thất tinh thần.

Hà Nghị tuy không ngồi tù, nhưng tội danh đã kết xuống, người nhà ngại hắn làm mất mặt gia đình, rất nhanh đưa hắn sang Mỹ, lúc sau là vụ tai nạn thương tâm đã xảy ra…

Bàn bè vừa mới không gặp mấy ngày, từ đây liền vĩnh viễn chia lia, thử hỏi làm sao Tiếu Gia Thụ có thể chấp nhận được?

Cậu nhớ rõ, lúc đó y đã chạy như điên đến hiện trường, như phát điên ôm lấy thi thể của hắn mà gào khóc.

Y không tin tội danh mà bạn thân mình phải chịu, y biết bạn thân của mình bị oan.

Sự thật chứng minh y đoán không sai.

Y phát hiện ra, trước khi xảy ra tai nạn, hắn đã gọi điện thoại, cũng ghi lại âm, một giọng nói nghe như âm thanh kim loại vang lên, “Hà Nghị, ai mượn mày cứu tao? Trước đó tao căn bản không phải bị người khác chiếm tiện nghi, chúng tao uống nhiều quá, đang chơi cùng nhau! Nếu không phải tại mày, tối hôm đó không biết tao sẽ có bao nhiêu sung sướиɠ… Còn đứa nhỏ trong bụng tao không biết là của ai, gọi cho mấy tên khốn nạn đó, bọn chúng một người cũng không dám nhận, cha mẹ tao bắt tao phải nói ra, nếu không sẽ đánh chết tao, ta không còn cách nào khác… Tiện thể vừa quen được một tên ngu xuẩn như mày, cũng rất có tiền, tao không tìm mày thì tìm ai? Có đoạn video từ camera giám sát ghi lại cảnh mày đỡ tao vào phòng khách sạn làm chứng cứ… Mày hận tao sao? Ha ha ha ha, nói mày ngu mày còn không chịu nhận! Mẹ mày muốn đem thai đợi đến bốn tháng, để thuận lợi xét nghiệm DNA, chứng minh mày trong sạch, nhưng cha mày lại thuyết phục mẹ mẹ để cho tao phá thai, trả cho tao một trăm vạn để cả nhà tao dọn đi, không để cho mẹ mày tìm được… Ông ta biết mày không cưỡиɠ ɧϊếp tao, nhưng ông ta muốn mày phải thân bại danh liệt… Ngay cả cha mày cũng muốn chỉnh chết mày, ngươi còn mắng tao là đầu sỏ gây tội, Hà Nghị, mày thật đáng thương…”

Cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc, sau đó là tiếng tai nạn kinh hoàng xảy ra.

Hà Nghị chịu không nổi, trong lúc tinh thần chịu phải kí©h thí©ɧ mà nhấn ga, đâm mạnh vào trụ cầu… Hắn thật vất vả với tìm được phương thức liên lạc của Lý Giai Nhi, vốn định kích động để cô ta nói thật rồi ghi âm lại, sau đó đưa cho người cha đã thất vọng về mình nghe, nhưng không ngờ, ngay từ đầu cha hắn đã biết hắn trong sạch…

Tiếu Gia Thụ đã sao chép đoạn ghi âm đó, không ngủ không nghỉ mà nghe suốt một đêm, nước mắt cũng gần như chảy khô.

Y không hiểu tại sao trên đời lại có những con người tội tệ đến mức này, có thể xuống tay hãm hại người đã giúp đỡ mình, thậm chí còn tàn hại huyết mạch của mình.

Ngay lúc người thân của Hà Nghị sang Mỹ xử lý tang sự của hắn, y trộm đem ghi âm đưa cho mẹ Hà, vốn tưởng làm như vậy có thể khiến cho Hà Nghị yên tâm mà nhắm mắt, nào ngờ mẹ Hà lại lên cơn đau tim, té xỉu, người còn chưa tỉnh đã bị đưa đến viện điều dưỡng, còn bị chứng trầm cảm.

Từ đó về sau, mẹ Hà liền biến mất, chỉ để lại phần mộ lẻ loi của Hà Nghị nằm trên mảnh đất xa lạ, thậm chí không có thể dời về nước, lá rụng không thể về cội.

Vài năm sau, Tiếu Gia Thụ mới thông qua nhân mạch của Tiếu Miểu nghe ngóng được tin cha Hà đã di cư sang Australia, ở đó, ông ta đã với có vợ con riêng, đứa con thứ hai chỉ nhỏ hơn Hà Nghị mấy tháng…

Biết được càng nhiều, Tiếu Gia Thụ càng không cam lòng.

Mấy năm nay y vẫn luôn tìm Lý Giai Nhi, muốn bắt cô ta phải trả giá cho những gì cô ta đã làm.

Biết cô ta lợi dụng thân phận người bị hại tranh thủ đồng cảm của người khác; biết cô ta đắp nặn hình ảnh bản thân thành nữ nhân thời đại mới kiên cường, lạc quan, tích cực hướng về phía trước, y cảm thấy ghê tởm cực kỳ, cũng cực kỳ phẫn nộ.

Nhưng giáo dưỡng không cho phép y sử dụng những thủ đoạn quá kích trả thù nữ nhân, cho nên chỉ hạn chế tiền đồ của Lý Giai Nhi, cũng không làm thêm bất cứ hành động gì.

Đồng thời, y cũng không muốn lôi những sự kiện bất kham trong quá khứ ra, khiến cho bạn tốt đã chết của y phải chết mà còn bị người khác đánh giá.

Khi còn sống, hắn không thẹn với lương tâm, sau khi chết cũng nên có được sự yên bình.

Chuyện này dừng ở đây… Dừng ở đây… Một bản nhạc rock and roll cuối cùng cũng kết thúc, thay thế bằng nhịp trống nhẹ nhàng, Tiếu Gia Thụ mới dần kiềm nén được sự tức giận của mình, chậm rãi đứng lên.

Nhưng y mới vừa bước một bước, tiếng hát mỏi mệt nam ca sĩ liền bắt đầu ngân lên, ca từ vừa thăng trầm lại vừa bi thương, trong nháy mắt khơi dậy rất nhiều hồi ức, có tốt cũng có xấu, nhưng điều xấu đang dần mờ nhạt, chỉ để những điều tốt đẹp nhất còn trong trái tim này.

Hai đứa trẻ nắm nay nhau đi học; trốn trên cây cao, cậu một câu tôi một câu, tưởng tượng về tương lai; cậu nhóc cao hơn mỗi ngày đều chở cậu nhóc nhỏ hơn về nhà, thời điểm không cẩn thận té ngã, sẽ đem cậu bé nhỏ kia ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc đen kia… Bọn họ không phải anh em, nhưng còn hơn cả anh em.

Nam ca sĩ vẫn còn chậm hát, Tiếu Gia Thụ ngay cả đứng dậy cũng không nổi.

Y trốn trong góc tường, vùi đầu vào hai đầu gối, khóc lên như một đứa trẻ, khóc không dừng được…

——

Phương Khôn phát hiện Quý Miện vẫn luôn cau mày, sắc mặt rất không tốt, không thể không hỏi, “Có phải anh lại đau đầu không? Để em đi gọi bác sĩ nhé?”

“Không, không phải.” Quý Miện xua tay từ chối.

Mười phút sau, Quý Miện bắt đầu liên tục xoa xoa huyệt thái dương, cuối cùng nhị không được nữa nói, “Cậu đi chỗ cầu thang xem thử, hình như tôi nghe thấy…” Hắn nói một nửa rồi dừng lại, sau đó ngã dựa ra sau, thở phào nhẹ nhõm một hơi không dễ phát hiện.

“Anh nghe thấy gì?” Phương Khôn nhìn quanh bốn phía, khó hiểu nói, “Phòng bệnh rất yên tĩnh mà, anh chắc không phải bị ù tai chứ?”

“Chắc là do ù tai, nhưng bây giờ tốt tồi.” Quý Miện mệt mỏi xua tay, cũng không biết nghĩ đến cái gì, biểu tình trở nên rất khó coi.

Cùng lúc đó, Tu Trường Úc vừa đến liền đẩy cửa cầu thang, ngạc nhiên nói, “Thật đúng là Tiểu Thụ a. Sao con lại khóc thành cái bộ dạng này?”

“Tu, chú Tu, hức…” Tiếu Gia Thụ không muốn lại khóc, nhưng lại không khống chế được, một bên vừa nói chuyện vừa nấc, nước mắt nước mũi làm nhòe cả khuôn mặt.

Tu Trường Úc hoảng sợ, vội vàng lấy khăn giấy ra lau mặt cho y, trầm giọng nói, “Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Nói cho chú Tu biết, chú giải quyết giúp con.”

“Không, không có chuyện gì cả, chỉ là do con nghe nhạc nên mới khóc.” Tiếu Gia Thụ vội vàng tháo tai nghe xuống, lung tung lau mặt một hồi.

Y hiện tại đã vừa chật vật vừa xấu hổ, hận không thể đào một cái khe trên đất mà chui vào.

“Có ca khúc nào cảm động đến rơi nước mắt như vậy sao?” Tu Trường Úc vốn dĩ không tin, cầm lấy tai nghe bỏ vào tai nghe, không khỏi cười, “Thì ra là bài này, hèn gì.” Là một trong những ca khúc “Khiến cho người nghe phải rơi nước mắt”, Tu Trường Úc không còn biết nói gì, chỉ có thể đem tên tiểu tử đáng thương này vào toilet công cộng để sửa sang lại ngoại hình một chút.

“Già đầu rồi còn trốn trong cầu thang mà khóc, may mà người nhìn thấy con là chú, nếu là người khác chắc người ta cười chết mất. Tiểu Thụ a, con và mẹ con lúc trẻ rất giống nhau, mẹ con dù gặp chuyện gì khó khăn nhưng bên ngoài nhìn qua vẫn rất kiên cường rất bình tĩnh, sau lưng lại thường trốn đi khóc một mình, có khi là trên sân thượng, có khi là trong xe, bị chú phát hiện còn chết sống không chịu thừa nhận…” Nhớ tới chuyện cũ, Tu Trường Úc thấp thấp cười rộ lên, trong mắt lại tràn đầy chua xót.

“Mẹ của con cũng rất thích khóc sao?” Tiếu Gia Thụ dừng một chút, sau đó nhanh chóng sửa miệng, “Không đúng, sao lại là cũng, con không thích khóc. Hôm nay là tình huống đặc biệt.”

“Được, con không thích khóc. Con và mẹ con thật giống nhau, đều tương đối mạnh miệng.” Tu Trường Úc không nhịn được cười.

Tiếu Gia Thụ, “…”

Rửa mặt xong, đôi mắt vẫn còn có chút sưng đỏ, Tiếu Gia Thụ không thể không lôi ra một chiếc kính râm đeo lên, lúc này mới đi theo Tu Trường Úc đi thăm Quý Miện.

Trong phòng bệnh có vài vị khách đến thăm, đều là ảnh đế, ảnh hậu cấp bậc đại già, bầu không khí trò chuyện rất vui vẻ.

Vừa nhìn thấy Tu Trường Úc, bọn họ vội vàng đứng lên chào hỏi, thái độ cục kỳ nhiệt tình.

Tiếu Gia Thụ giọng có chút nức nở, tâm trạng cảm xúc cũng không tốt, vì thế không muốn nói chuyện, càng không muốn xã giao, đi đến mép giường, yên lặng gật đầu với Quý Miện.

“Cậu đã đến rồi, ngồi đi.” Quý Miện bình tĩnh liếc mắt nhìn cậu một cái.

“Ừm.” Tiếu Gia Thụ ngồi xuống chỗ ngồi gần giường bệnh, mở danh sách nhạc, phát lại bài vừa rồi thêm một lần nữa.

Loại hành vi này không khác gì với tự ngược, khiến y vừa đau vừa hối hận, nhưng không thể dừng lại được.

Nếu không phải do y không suy xét cần thận, đem phần ghi âm đấy đưa cho mẹ Hà, cũng sẽ không hại bà trở thành như vậy.

Cậu không thể khống chế được biểu tình của mình, nội tâm lại khóc lên như một đứa trẻ.

Có một số việc thật sự quên không được, cũng không thể quên……

Quý Miện nhẹ nhàng xoa ấn huyệt thái dương, dùng giọng nói ôn hòa nhất xưa nay chưa từng có, nói, “Muốn ăn táo không? Tôi gọt giúp cậu?”

Tiếu Gia Thụ nhìn hắn qua kính râm, sau đó xua tay, nửa dưới khuôn mặt cứng đơ nhìn qua vừa lạnh lùng vừa khó gần, nhìn thiếu đánh cực kỳ.

Phương Khôn trong lòng âm thầm mắng một câu thằng nhóc chết tiệt.

Quý Miện dường như không nghe hiểu lời từ chối của cậu, vẫn gọt một quả táo đưa qua.

Tiếu Gia Thụ không thể không nhận, cậu nghiêm túc từng ngụm từng ngụm gặm táo, bi thương dưới đáy lòng vậy mà bất tri bất giác bị hòa tan.

Y tắt nhạc, gỡ tai nghe xuống, ném lõi táo vào trong thùng rác, sau đó ngồi lại chỗ cũ, tiếp tục nhìn Quý Miện qua lớp kính râm.

Người này nhìn hình như không phải bị trọng thương, chỉ là bị chấn động não, như vậy là tốt rồi.

“Gần đây cậu có kế hoạch gì không? Nếu không có thì trở về công ty đi? Lần trước sa thải cậu là do tôi không suy nghĩ kỹ càng, xin lỗi cậu.” Quý Miện im lặng một lúc rồi nói.

Vì phải xin lỗi tôi?

Là do tôi can thiệp vào công việc của anh, người xin lỗi nên là tôi mới đúng.

Anh mắt mù không biết nhìn người, đó là do chỉ số thông minh có vấn đề, không liên quan đến chuyện đúng sai.

Nghĩ như vậy, Tiếu Gia Thụ liền lắc đầu cự tuyệt.

Quý Miện, “…”