Chương 13: Vong ân phụ nghĩa

Quý Miện nhìn người ngồi bên cạnh giường bệnh của mình, nhìn nụ cười vừa xinh đẹp vừa ưu thương của Lý Giai Nhi, không khỏi lộ ra chút biểu tình cổ quái, đen tối khó dò.

Hắn nhìn thẳng chằm chằn vào cô ta, gằn từng chữ, “Chuyện này đã qua rồi, cô cũng nên biết một vừa hai phải thôi.”

Một vừa hai phải?

Đây không phải từ tốt!

Lý Giai Nhi có chút rùng mình, nghĩ đến Hà Nghị thực ra đã chết rồi, cha Hà bán tất cả của cải đổi lấy tiền mặt ra nước ngoài sống, mẹ Hà thì không biết đang ở đâu, mình cần gì phải lo lắng, lúc này mới yên lặng trở lại.

Cô ta không dám nhắc đến Tiếu Gia Thụ, rồi lại muốn tìm một chút chỗ dựa từ Quý Miện, vì thế rũ mắt nhìn xem di động.

Đúng lúc lúc này, đồng hồ báo thức trước đó đã cài đặt sẵn vàng lên, liền lập tức đứng lên, nôn nóng nói, “Bệnh viện bên kia gọi đến, chắc là mẹ em xảy ra chuyện. Anh Quý, em ra ngoài nhận điện thoại một lát.”

“Cô đi đi.” Quý Miện khẽ gật đầu, ngay sau đó nhắm mắt lại.

Phương Khôn thở dài nói, “Lý Giai Nhi thật không dễ dàng…”

“Đừng nói chuyện.” Quý Miện giơ tay ngăn lại.

Bên ngoài hành lang yên tĩnh, làm gì có ai đang nói điện thoại?

Lý Giai Nhi cầm di động tránh ở chỗ cầu thang, dùng sức đem hai mắt của mình dụi đỏ lên, lại điểm thêm hai giọt thuốc nhỏ mắt, đem lông mi làm cho nửa ướt, canh đúng thời gian liền đi vào.

Phương Khôn vốn đang lo lắng mẹ của Lý Giai Nhi, thấy cô ta hình như đã khóc, há mồm muốn hỏi, lại bị Quý Miện lạnh giọng đánh gãy, “Giai Nhi, tôi có chút mệt mỏi, muốn ngủ một chút. Cô đi về trước đi.”

Lý Giai Nhi đang còn định diễn một đoạn kịch đau khổ, “…” Kịch bản này hình như sai rồi!

Cô ta đang còn chờ Quý Miện hỏi mình vì sao lại khóc, lúc đó mình có thể nói rằng mẹ đang bị bệnh, cần một số tiền lớn để phẫu thuật.

Nếu hắn đề nghị cho mình vay tiền, mình sẽ kiên quyết từ chối, mấy ngày nữa cô ta ký hợp đồng với Cực Quang có thể lấy lí do kinh tế eo hẹp để hắn có thể cảm thông cho mình.

Quý Miện xuất thân từ gia đình đơn thân, rất hiểu thảo với mẹ mình, chuyện này cả nước ai cũng biết.

Lý Giai Nhi lên kế hoạch rất khá, làm như vậy đã có thể từ chối lời mời của giải trí Thiên Thiên, cũng sẽ không hoàn toàn đắc tội Quý Miện, đẹp cả đôi đường.

Mà cái người gọi là “Bệnh tình nặng thêm” của mẹ, hiện giờ đang nằm trong viện điều dưỡng đếm tiền.

Chỉ cần cho bà ta đủ tiền, bà ta có thể phối hợp với con gái làm bất cứ chuyện gì, cũng giống như chuyện năm đó hãm hại Hà Nghị vậy.

Nhưng khổ nỗi Quý Miện không hành động như trong kịch bản mà cô ta nghĩ, vậy mà hỏi cũng không hỏi, lại trực tiếp đuổi người?

Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra sao?

Lý Giai Nhi có chút mơ hồ, ngay cả mình rời khỏi bệnh viện như thế nào cũng không rõ.

Phương Khôn suy tư mà nhìn Quý Miện, “Anh không nhìn thấy Lý Giai Nhi đã khóc sao? Mẹ của cô ấy chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.”

“Mẹ cô ta gặp chuyện thì liên quan gì đến cậu, liên quan gì đến tôi? Cậu là cha của cô ta hay tôi là cha của cô ta?” Quý Miện lạnh nhạt nói.

“Những lời này không giống như những lời mà anh sẽ nói.” Phương Khôn nhíu mày.

“Tôi rất yêu người tài, nhưng không phải ai tôi cũng sẽ giúp. Tôi thật sự già rồi, ánh mắt không tốt.” Quý Miện tự đáy lòng cảm khái.

“Sao anh lại nói vậy nữa rồi! Ánh mắt của anh vẫn rất tốt mà! Lý Giai Nhi chẳng những hát hay, kỹ thuật diễn cũng rất tốt, có tiềm năng nổi tiếng.”

“Luôn đem cuộc sống của mình biến thành một vở diễn, mỗi giây mỗi phút đều diễn cho người khác xem, người như vậy kỹ năng diễn xuất có thể kém được sao? Cậu cùng Tiểu Đào nói một tiếng, sau này đừng có qua lại với Lý Giai Nhi nữa, nếu Tiểu Đào không muốn, thì cậu để cho cô ấy thôi việc đi.”

“Anh muốn cắt đứt mọi liên hệ với Lý Giai Nhi sao? Anh đừng nói là anh sợ Tiếu Gia Thụ đấy nhé?” Phương Khôn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Quý Miện không để ý đến Phương Khôn, cần di động lên gọi điện thoại, “Chu Nam, hợp đồng bên cậu và Lý Giai Nhi đã xong chưa? Sắp xong rồi sao? Vậy cậu trước tiên để đó đi đã, đừng vội liên hệ với cô ta. Cô ta đã tìm được bên tốt hơn rồi, là Cực Quang, đúng vậy, đã đàm phán xong. Không, tớ không biết, nếu không cũng sẽ không giới thiệu cô ta cho cậu. Tớ cũng không hiểu cô ta đang nghĩ gì…” Nói tới đây, Quý Miện lộ ra biểu tình có chút kỳ quái, dừng một lát rồi nói, “Lần này xin lỗi cậu, đã để công sức của cậu thành vô ích rồi. Hôm nào rảnh tôi mời cậu một bữa. Được rồi, hẹn gặp lại.”

Sau khi cúp điện thoại, hắn thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.

Phương Khôn kinh ngạc nói, “Lý Giai Nhi không ký với giải trí Thiên Thiên mà ký với Cực Quang sao? Anh từ đâu nghe được tin tức này? Sao em không nghe anh nói gì cả!”

“Tôi đương nhiên có nguồn thông tin riêng của tôi.” Quý Miện xua tay, “Đưa cho tôi một quyển vở và một cây bút.”

Phương Khôn vội vàng lấy bút và vở từ trong cặp ra, không ngừng cảm khái, “Lý Giai Nhi tại sao lại ký hợp đồng với Cực Quang? Sao cô ấy có thể bất cẩn như vậy!”

Cực Quang sử dụng ác ý lăng xê, áp bức nghệ sĩ, môi trường thối nát để mà nổi tiếng, nghe đồn người quản lý ở Cực Quang đều rất thích dẫn mối mại da^ʍ cho nghệ sĩ, thậm chí dụ dỗ bọn họ sử dụng ma túy để đạt được mục đích khống chế.

Nghệ sĩ ký hợp đồng với Cực Quang đều có điểm chung —— ngoại hình xinh đẹp, nhỏ tuổi, một khi giá trị nhan sắc sụt giảm, sẽ ngay lập tức bị vứt bỏ.

Nhưng đồng thời, Cực Quang cũng có ưu thế riêng của mình.

Ông chủ sau lưng nó có địa vị rất lớn, trong tay có rất nhiều đỉnh cấp tài nguyên, muốn lăng xê ai nổi tiếng thì đó cũng là chuyện trong vài phút mà thôi.

Lý Giai Nhi nếu để đủ tiền chữa bệnh cho mẹ mà ký hợp đồng với Cực Quang, về mặt tình cảm thì có thể hiểu được, dù sao thì phí hợp đồng bên kia cũng rất cao, chỉ tiếc cho cô gái nhỏ bé kia…

Phương Khôn thầm thở dài, lại nghe thấy tiếng cười lạnh của Quý Miện, không khỏi hỏi, “Anh cười gì vậy?”

“Không. Vốn tưởng rằng mắt nhìn người của mình kém, không ngờ cậu còn kém hơn.” Quý Miện vừa viết vừa lắc đầu, ánh mắt lạnh như băng.

Phương Khôn không phục cãi lại, “Em có thể hỗ trợ duy trì anh thành đại mãn quán ảnh đế, đã đủ chứng tỏ mắt nhìn của em rất tốt. Anh viết cái gì vậy? Em xem không hiểu.”

Chỉ thấy trên trang giấy có viết hai hàng tên, hàng thứ nhất gồm hộ sĩ, Lam tỷ, Trần ca, v.v…, phía sau đánh dấu chữ thập; dòng thứ hai viết tên Phương Khôn, Tu tổng, Tiếu Gia Thụ, Lý Giai Nhi… phía sau đánh dấu tích.

Sau đó mở ngoặc chú thích, chỉ hai chữ, không phải “Phản cảm” thì chính là “Thưởng thức”, cuối cùng viết xuống tám chữ “Giá trị hảo cảm, giá trị ác cảm”.

Đây là cái gì vậy?

Tách ra thì hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì lại không hiểu gì cả!

Phương Khôn không thể hiểu được, đang muốn dò hỏi, lại nghe Quý Miện ra lệnh, nói, “Cậu từ từ đi ra ngoài, không được cúp điện thoại, khi nào tôi bảo cậu dừng lại thì dừng lại, sau đó nói cho tôi biết khoảng cách giữa tôi và cậu là bao nhiêu.” Vừa nói vừa gọi điện thoại cho Phương Khôn.

Phương Khôn cầm lấy di động, bất đắc dĩ mà đi ra ngoài, trong lòng thầm nói: Đầu bị đâm hỏng thật rồi sao? Làm sao bây giờ đây? Có cần mời chuyên gia khoa não từ nước ngoài đến xem một chút không? Vừa suy nghĩ lung tung vừa chậm rãi đi dọc hành lang, đến một khoảng cách nhất định lại nghe Quý Miện nói, “Dừng, đo thử xem bây giờ cậu cách tôi bao xa.”

“Tầm mười lăm hai mươi mét gì đấy.”

“Được rồi, cậu trở về được rồi.”

Quý Miện cúp điện thoại, nghiêng tai lắng nghe một lát, lúc này mới lại viết vào trong vở —— khoảng cách hữu hiệu nhất là từ mười lăm đến hai mươi mét, cuối cùng nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương.

Lúc Phương Khôn bước vào, thì thấy hắn dựa vào giường bênh, biểu tình có chút chán nản.

“Anh làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Phương Khôn có chút hoảng hốt.

“Cậu biết không?” Quý Miện từ từ mở miệng, “Đêm qua tôi nhỡ rõ mình bị thương rất nặng, một miếng sắt đâm vào tim tôi, máu không ngừng chảy, năm phút sau, không, có lẽ chỉ ba phút thôi, tôi sẽ chết. Nhưng hiện tại tôi còn sống, toàn thân trên dưới không có bất kì một vết thương nào.”

“Chắc là anh nhớ nhầm rồi.” Phương Khôn ngắt lời hắn hắn, “Anh đừng nghĩ nữa, đây đều là di chứng do não bị chấn động thôi. Sống là quan trọng nhất, hiện tại bây giờ anh phải cảm thấy may mắn, chứ không phải hoài nghi nhân sinh.”

“Đúng vậy, sống mới là quan trọng nhất.” Những lời này cho Quý Miện an ủi lớn nhất.

Hắn giống như hiểu ra được điều gì đỏ, từ từ thở ra một hơi.

——

Ba ngày sau, hai người cải trang giả dạng rời khỏi bệnh viện, vừa trở về nhà đã nhận được điện thoại của Chu Nam.

Chu Nam dường như có chút bất đắc dĩ, “Lý Giai Nhi quả nhiên đã từ chối hợp đồng của tớ rồi, cũng không đồng ý diễn vai đấy nữa. Người trẻ tuổi bây giờ thật là, chỉ biết đến tiền tiền tiền.”

“Xin lỗi.” Quý Miện áy náy nói.

“Sao cậu lại xin lỗi, đó là lựa chọn của cô ta. Được rồi, tôi phải tiếp tục tuyển người đây, cúp máy trước đã.”

“Đừng vội cúp. Nghe nói bộ phim kia của cậu đang thiếu vốn đầu tư đúng không?”

“Đừng đừng đừng, cậu đừng có đầu tư vào. Nói thật với cậu, bộ phim kia là do Xuyên Xuyên muốn quay đó, hắn đơn giản là chỉ muốn quay cho vui thôi, mời Kiệt Tư thành giám đốc nghệ thuật, trang phục chẳng đâu vào đâu, phối màu kinh khủng khiến cho tôi choáng váng cả đầu! Tuyển diễn viên chỉ nhìn mặt, không cần kỹ thuật diễn, chỉ cần đẹp sẽ ném vào đoàn phim, còn những cái khác thì mặc kệ. Tôi chuẩn bị tốt tâm lý bị lỗ vốn rồi, không thể để cậu liên lụy vào được.” Nhắc đến bạn trai Triệu Xuyên, Chu Nam thật sự có chút dở khóc dở cười.

Hiểu rõ Triệu Xuyên không đáng tin cậy cùng Kiệt Tư có gu thẩm mỹ quái lạ như thế nào, Quý Miện lập tức đánh mất ý nghĩ đầu tư có trong đầu, gật đầu nói, “Tôi có thể cầu nguyện cho cậu. Mong cậu lỗ vốn ít chút.”

Chu Nam bất đắc dĩ nói, “Xuyên Xuyên vui là được rồi, lỗ hay không lỗ không sao cả. Chuyện của Lý Giai Nhi không có vấn đề gì, cậu nếu có ứng viên tốt hơn, nhớ tiếp tục đề cử cho tôi, bây giờ tôi thực sự rất thiếu người!”

Quý Miện đồng ý, sau khi cúp máy lại không nhịn được mà lắc đầu bật cười, nụ cười chưa tắt, lại có một cuộc điện thoại gọi đến, màn hình hiện lên ba chữ “Lý Giai Nhi”.

“A lô, anh Quý? Em, em rất xin lỗi, em đã ký hợp đồng với Cực Quang.” Giọng nói cô ta nặng nề, dường như đang đè nén nhiều tâm sự.

“Vậy sao? Chúc mừng cô. Người hướng chỗ cao đi tới, nước hướng chỗ thấp mà chảy, tôi hiểu mà. Nếu không có chuyện gì nữa tôi cúp máy trước đây, chuyện sau này cô cố gắng làm cho tốt.” Quý Miện sau khi cúp máy thì chặn luôn.

Lý Giai Nhi vốn đang chuẩn bị diễn một hồi “Bất đắc dĩ bị ép buộc”, “……” Cô ta lập tức gọi lại, nhưng đầu dây bên kia không kết nối được, nhắn tin WeChat cũng như đá chìm đáy biển, lại lên Weibo, hệ thống nhắc nhở Quý Miện đã hủy theo dõi cô ta rồi, tất cả những bài đăng khen ngợi cô ta đều bị xóa sạch không còn một mảnh.

Rất nhanh, cư dân mạng đã phát hiện ra điều này, bình luận dưới Weibo sôi nổi hẳn lên, nói có phải là Lý Giai Nhi đã đắc tội Quý đại thần hay không, đã bị người ra ghét bỏ rồi.

Bởi vì thanh danh của Quý Miện vô cùng tốt, lượng fans đông đảo, trong lúc nhất thời mọi chỉ trích đều hướng về phía Lý Giai Nhi.

Lý Giai Nhi gấp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu. Quý Miện mấy năm nay càng ngày càng kín tiếng, rất ít có động thái mới trên Weibo, vì thế bất kì tin tức nào liên quan đến hắn đều sẽ nhảy lên hot search.

Nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện này, tiêu đề đầu bảng của hot search nhất định sẽ biến thành “Quý Miện unfollow Lý Giai Nhi”, đối với độ nổi tiếng của cô ta sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Phải biết rằng, trước đây có rất nhiều người hâm mộ cô ta, đa số đều đến từ những lời khen ngợi khích lệ mà Quý Miện dành cho cô ta, thật là thành cũng vì nó mà bại cũng vì nó.