Hai người hình như vừa ăn bữa trưa xong,Trạm Liêm Thời cầm trong tay một cái áo vét.
"Chú,dì." Hàn Tại Hành bước tới. Gặp được hai người ở chỗ này, thật tình cờ.
"Sao cậu lại ở đây?" Giọng nói của Trạm Liêm Thời vẫn luôn trầm thấp lạnh lùng.
Những người biết anh vẫn luôn lạnh lùng như thế thì đã quen cách nói chuyện của anh nhưng những người không biết thì nghĩ rằng anh đang tỏ ra cao quý.
" Cháu đến đây ăn cơm với bạn, chú với dì ăn cơm chưa. Nếu chưa thì cháu mời hai người bữa cơm."
Lưu Vũ nghe một tiếng dì, hai tiếng dì nghe đến vui vẻ nhưng vẫn giữ vẻ mặt thanh cao, cười nói:" Tôi và chú cậu vừa mới ăn."
" Vậy để cháu mời hai người cốc nước." Hàn Tại Hành nhìn Trạm Liêm Thời. Vừa lúc có thể giới thiệu Lâm Liêm với chú, dù chỉ là với tư cách là bạn bè.
" Không được, tôi và chú cậu lát nữa có việc."
"Vậy, tiếc quá"
Lưu Vũ thấy Hàn Tại Hành có chút thất vọng, cười nói:" Không cần phải như vậy, nếu tôi với chú cậu có thời gian rảnh sẽ gọi cậu và bạn cậu cùng ăn một bữa, gặp nhau một chút."
" Vâng, cháu đợi lời mời của dì."
Trạm Liêm Thời lên tiếng" Chúng ta đi."
" Được."
Hai người rời đi, lúc đi xuống tầng, Lưu Vũ nhìn lướt vào bên trong phòng.
Mái tóc dài óng mượt như nước xõa ra đang nghiêng đầu nghe điện thoại, mái tóc dày dài nghiêng che khuất gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh và một đoạn cổ tay trắng muốt.
Lưu Vũ nhếch khóe môi cười. Khi Trạm Liêm Thời đang đi xuống cầu thang, cô liếc nhìn ra hành lang, vừa nhìn thấy Hàn Tại Hành bước vào trong phòng, khóe miệng Lưu Vũ nhếch lên.
“Anh có biết mình vừa bỏ lỡ điều gì không?” Lưu Vũ tiến lại gần ôm Trạm Liêm Thời, bày ra vẻ mặt một người phụ nữ đáng yêu.
Trạm Liêm Thời nghe giọng nói vui mừng của cô, nói:"Sao?"
"Cháu dâu tương lai của anh."
Trạm Liêm Thời nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Lưu Vũ thấy anh không tin, nói tiếp:" Em mới chỉ nhìn lướt qua, cháu trai anh đang ở cùng một cô gái. Hai năm qua không thấy cô gái nào bên cạnh cháu trai anh, chắc chắn đó là cô gái mà cháu trai anh thích."
" Có thể thích nhưng không nhất định phải là cháu dâu."
Lưu Vũ ngạc nhiên,“ Tại sao? ”
Anh nói rất chắc chắn, như thể thực sự là như vậy.
Trạm Liêm Thời không trả lời cô, mở cửa xe cho cô vào nhưng Lưu Vũ không vào,một bộ dạng cô sẽ không lên xe nếu như anh không trả lời cô.
Trạm Liêm Thời bất đắc dĩ nói:" Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra biến số trước khi đưa ra kết luận."
Vì vậy, câu trả lời của anh là không thể khẳng định.
Lưu Vũ sững sờ, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trạm Liêm Thời lên xe, khởi động xe, thấy cô vẫn đứng bên ngoài với vẻ mặt trầm tư.
Anh một tay cầm vô lăng, một tay chống lên cửa kính xe nhìn cô.
Lưu Vũ nhìn anh, trong ánh mắt lộ ra một tia gì đó.Cô lên xe rồi nhìn vào mắt anh, "Chẳng lẽ chúng ta sẽ ly thân trước khi kết hôn sao?"
Đôi mắt Trạm Liêm Thời khẽ cử động, đồng tử mắt trở nên đen kịt. Trong mắt hiện lên vẻ xuất thần mà chính anh cũng không nhận ra.
Lưu Vũ bĩu môi,quay lưng,cằm hơi nhếch lên,nói:" em tin tưởng vào việc thích một người, chỉ cần thật lòng thích người kia thì chắc chắn hai người sẽ ở bên nhau."
Lưu Vũ nói xong, quay lại nhìn Trạm Liêm Thời :" Chúng ta đánh cược đi, Lâm Liêm nhất định sẽ kết hôn với nam nhân mà cô ta thích.Nếu em thắng, ngày cô ta kết hôn thì chúng ta cũng sẽ kết hôn.Nếu em thua,em sẽ tự rời bỏ anh."
Trạm Liêm Thời nheo mắt,đôi mắt đen sâu thẳm dường như vừa hiện lên một tia sáng.
Lưu Vũ cong môi,vẫn luôn tự tin như cũ:"Trạm Liêm Thời, anh có dám đánh cược với em không?"