Chương 23: Trạm Liêm Thời và Lưu Vũ

Áo hồng, quần xám nhạt, giày da trắng, trên tay cầm một khối Rubik. Nhìn qua trông hệt như một vị nhị thế tổ.

Người đó không phải Frank thì còn có thể là ai.

Nghe thấy âm thanh, Frank nhìn qua, nét mặt trở nên nghiêm túc.

“Lâm Liêm, rốt cuộc em cũng đến rồi.”

Lâm Liêm đặt túi xuống, nhìn anh, “Chuyện gì vậy?” Với vẻ mặt nghiêm túc.

Frank thả khối Rubik xuống, sải bước đến, nắm lấy bờ vai mảnh mai của cô “Người đàn ông tối qua là ai?”

" Hắn có bắt nạt em không?” Anh vừa nói, mắt anh như tia laze bắn vào người cô.

Lâm Liêm dở khóc dở cười, cô tưởng anh mới sáng sớm đã đợi ở đây vì chuyện quan trọng gì, hóa ra lại là thế này.

“Anh có nghĩ anh ta trông giống người sẽ bắt nạt em không?” Cô gạt tay Frank ra, đi pha cà phê.

Frank đi theo sau cô, vẻ mặt rất nghiêm trọng, "Giống , Lâm Liêm, em có nhìn ánh mắt của hắn không, như một con sói đang nhìn con cừu non, hận không thể ăn sạch em."

"Em chưa bao giờ thấy anh ấy như thế cả."

Lâm Liêm dừng lại, quay đầu nghiêm túc nhìn Frank, "Frank, anh ấy chỉ là một người bạn, em coi anh ấy như gia đình, không còn gì hơn."

"Thật sự?"

Lâm Liêm mỉm cười nhàn nhã,"Anh chắc chắn muốn lãng phí thời gian vào chuyện vô nghĩa này à?"

" Cũng tốt, rất may em không yêu hắn, nếu em yêu hắn anh không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu."

" Được rồi."

Tiễn Frank đi, Lâm Liêm lắc đầu cười nhạt, bắt đầu làm việc.

Đang là mùa hè,trang phục mùa thu của Địch Phạm phải được thiết kế càng sớm càng tốt.

Phong cách dân tộc đã được ưa chuộng trong hai năm trở lại đây, cô dự định sẽ bắt đầu với phong cách này và thêm một số yếu tố hiện đại, có thể sử dụng lâu mà không quá phô trương và phản cảm.

Lâm Liên nhanh chóng bước vào trạng thái tập trung, đến trưa rồi cũng không biết.

“Còn bận?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Lâm Liên giật mình ngẩng đầu nhìn.

Học trưởng?” Còn không phải Hàn Tại Hành.

Anh đang đứng ở bàn làm việc, với bộ vest sáng màu, nước da trắng, lông mày rậm và đôi mắt to tròn, ánh mắt ôn nhu, như một thiếu gia dịu dàng.

“Anh đợi lâu không thấy em xuống nên mới lên”

Hàn Tại Hành một tay đút túi, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười như gió nhẹ mùa xuân.

Lâm Liên kinh ngạc, nhìn thời gian, mới nhận ra đã là buổi trưa.

Cô bất đắc dĩ “ Anh có thể lên sớm hơn mà.”

Hàn Tại Hành chớp chớp mắt, “Anh lên thì sẽ quấy rầy em, nhưng giờ là buổi trưa, anh không muốn làm phiền em.”

Lâm Liêm bất lực, những gì anh nói luôn khiến cô không thể phản bác.

“Đi thôi, anh đã đặt nhà hàng.”

“Được.”

Hàn Tại Hànhh đặt một nhà hàng Nhật Bản với không gian trang nhã và thoải mái, rất thích hợp cho những người bận rộn.

Anh đưa thực đơn cho Lâm Liêm, “Cá hồi ở đây rất ngon, em có thể ăn thử.”

“Vâng”

Lâm Liêm gọi cá hồi và một món khác rồi đưa thực đơn cho anh.

Hàn Tại Hành biết khẩu vị của cô, vì vậy anh gọi thêm hai món nữa, cả hai đều là món ưa thích của Lâm Liêm.

Phục vụ rời đi, Hàn Tại Hành nhìn Lâm Liêm, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy đủ .

“Mấy ngày nay em rất bận à?”

Lâm Liêm rót một chén trà uống một hớp, “Vâng , giờ đã là mùa hè, mấy tháng nữa sẽ là mùa thu. Em đang chuẩn bị trang phục mới cho mùa thu.”

“Đừng chăm chỉ quá, sẽ rất mệt."

Cô lại gầy đi, anh rất đau lòng.

“Không sao, em thích làm việc.”

Cô mỉm cười vui vẻ, lông mày và đuôi mắt đều cong lên trông rất xinh đẹp.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, không lộng lẫy, tự nhiên thoải mái, đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, bên trong tựa như chứa đựng làn nước, khiến người khác say mê.

" Thích cũng phải chú ý sức khỏe, hôm nay nếu anh không đến, em lại không ăn đúng giờ?"

Lâm Liêm biết mình không thể lừa được Hàn Tại Hành, nên nói thẳng:"Nếu em đói thì em sẽ ăn.” Hàn Tại Hành lắc đầu, “Em lại còn như vậy, về sau ngày nào anh cũng tới kiểm tra em."

Trong lúc hai người trò chuyện, đồ ăn đã được dọn ra..

Ăn được nửa bữa, điện thoại của Hàn Tại Hành đổ chuông.

Anh cầm điện thoại lên nhìn qua, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

“Anh trả lời điện thoại.”

“Được.”

Hàn Tại Hành đứng dậy, đi ra ngoài, “Mẹ.”

“Mẹ nghe nói hôm qua con đã về Trung Quốc, sao lại không về nhà?."

" Con ở bên ngoài."

" Ra là vậy, vậy con chơi vui vẻ, nhớ về sớm, mẹ sẽ nấu cơm cho con."

Hai năm trước, Hàn Tại Hành đến Hải Thành.Trạm Nhạc không yên tâm nên cũng đi theo.

Để tránh con trai cảm thấy bị trói buộc, bà dọn đến nơi khác sống, thỉnh thoảng mới đến thăm con.

Lần này Hàn Tại Hành trở về, Trạm Nhạc cũng biết nhưng hôm qua anh về muộn nên không quấy rầy anh, hôm nay mới đi tìm anh.

Cứ tưởng rằng con trai sẽ ở nhà nghỉ ngơi, không ngờ lại không có ở nhà.

" Được ạ."

Hàn Tại Hành đối với việc Trạm Nhạc luôn cưng chiều mình rất bất đắc dĩ nhưng anh chưa từng nói gì.

Anh biết mẹ anh rất quan tâm anh.

Sau khi cúp điện thoại, anh quay lại phòng thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng anh, “ Có được không?”

Hàn Tại Hành quay người lại, đằng sau chỗ anh đứng không xa .Lưu Vũ đang lôi kéo Trạm Liêm Thời.