Chương 22: Muốn nhìn em nhiều thêm một chút

Áo sơ mi trắng, quần tây trắng, trên cổ tay vắt một chiếc áo vét cũng màu trắng. Có vẻ như vừa đến đây sau khi dự tiệc.

Chỉ có mái tóc đen được chải chuốt kỹ càng bị gió làm rối, vài sợi rơi trên trán, rơi trên mắt trái. Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh ấy mà còn tăng thêm vài phần tùy ý.

Nhìn thấy Lâm Liêm, đôi mắt anh sáng ngời nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh Lâm Liêm, anh cau mày.

Frank chưa gặp Hàn Tại Hành lần nào, thấy Hàn Tại Hành đứng trước cửa nhà Lâm Liêm, anh rất kinh ngạc.

Không đợi anh hỏi, Lâm Liêm đã nói với anh:" Em về đến nhà rồi, anh cũng về đi."

Frank đột nhiên cảm thấy rất khó chịu,"Lâm…" Anh cần một lời giải thích.

Dù hai người vẫn luôn là bạn nhưng cô biết trái tim của anh luôn hướng về mình. Anh ấy rất nghiêm túc, thật sự nghiêm túc.

Lâm Liêm biết tình huống hiện tại sẽ khiến anh phải suy nghĩ nhiều nhưng vẫn nói:" Ngày mai em sẽ nói với anh."

Frank thấy biểu cảm của cô, đành phải đồng ý.

Hàn Tại Hành thấy Frank rời đi, anh mới bước đến:" Ai vậy."

Anh đã đợi cô suốt hai năm, sau khi Lâm Liêm rời đi, anh đã đến Hải Thành. Anh vẫn luôn ở bên cô cho tới bây giờ. Nhưng anh chưa từng thấy Frank, hơn nữa hai người còn cùng nhau trở về.

Anh không thể nào không suy nghĩ nhiều hơn. Hàn Tại Hành nắm chặt hai tay. Anh sợ nhận được câu trả lời mà anh không muốn nghe.

" Anh ấy là cấp trên cũng là bạn của em ở công ty. Bọn em vừa mới đi gặp khách hàng, em gặp phải một tên say rượu, anh ấy đã giúp em và đưa em về."

Lâm Liêm và Hàn Tại Hành cũng là bạn, Một năm trước cô nợ tiền anh, bây giờ tất cả đều đã trả lại.

Cô biết tâm tư của anh, nhưng không thể nào xua đuổi anh.

“Em không sao chứ?” Hàn Tại Hành lập tức nắm vai cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô. Sắc mặt trầm xuống, "Là ai." Sau hai năm, Hàn Tại Hành đã trở nên thành thục, chững chạc hơn.

Lâm Liêm cong ngón tay lại cười nhạt," Em cũng không biết."

Hàn Tại Hành nhìn nụ cười của cô, hiển nhiên rất sợ hãi. Cô giả vờ như không có gì, rất thoải mái khiến anh rất đau khổ.

Anh ôm Lâm Liêm, siết chặt trong vòng tay,"Anh xin lỗi , nếu anh ở bên cạnh em, em sẽ không phải chịu những chuyện như vậy." Trong mắt Lâm Liêm hiện lên sự ấm áp, Hàn Tại Hành thật sự quan tâm cô.

Trong lòng cô, hai năm làm bạn giống như người thân, anh quan tâm cô như một người anh trai.

“Anh ăn chưa?”

Nhìn dáng vẻ anh như vừa từ đâu đó đến đây ngay lập tức.

"Chưa."

Anh rất muốn nói tầng anh rất nhớ cô, nên ngay sau khi buổi biểu diễn kết thúc, anh đã tranh thủ trở về Trung Quốc, ngay lập tức đến đây gặp cô.Chỉ để gặp cô sớm hơn một chút.

Nhưng anh không dám nói ra, anh sợ cô sẽ tránh xa anh một khi anh nói ra.

Lâm Liên mở cửa đi vào, "Anh ngồi một lát đi, em đi làm chút đồ ăn."

"Được."

Hàn Tại Hành đặt áo vét lên sô pha, nhìn cô đi vào bếp mở tủ lạnh bận rộn.

Lâm Liêm không khỏi lo lắng, trong tủ lạnh không có đồ dự trữ, chỉ có thể miễn cưỡng làm một bát mì.

Cô xoay người nhìn anh, “Mì có được không? Trong nhà không có thức ăn.”

Khoảng thời gian gần đây, cô rất bận, không có thời gian đi chợ mua đồ ăn.

“Được.”

Hàn Tại Hành bước tới, “Có cần anh giúp không?”

Anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, nhìn cô nhiều hơn.

“Không được, anh vào ngồi nghỉ ngơi đi, một lát nữa là xong rồi.”

Sau đó cô bắt đầu nấu mì.

Hàn Tại Hành rót một cốc nước, dựa vào cửa bếp nhìn cô.

Hai năm qua đi, cô đã nở một nụ cười tự tin trên môi, nhưng anh biết rằng trong tim cô có một vết sẹo, vết sẹo đó sẽ không bao giờ tốt lên được.

Lâm Liêm nấu xong mì, Hàn Tại Hành bắt đầu ăn, lúc ăn xong thời gian cũng không còn sớm.

Hàn Tại Hành cầm áo vét, dịu dàng nhìn cô,:"Anh về sớm nghỉ ngơi một chút."

"Vâng, anh lái xe cẩn thận."

"Ừ."

Hàn Tại Hành đã đi, Lâm Liêm ngồi trên sô pha, một lúc sau cầm quyển sổ lên bắt đầu làm việc.

Chỉ có khi làm việc cô mới quên đi một số chuyện.

Hàn Tại Hành từ trên tầng đi xuống, ngửa đầu nhìn lên gốc cây phong lan trên ban công tầng năm. Một lúc sau mới lái xe rời đi.

Ngày hôm sau. Lâm Liên đến công ty, vừa đến văn phòng đã có người ngồi bên trong.