Chương 16: Gia yến nhà họ Trạm

Ban đêm, Trạm gia

Sau bữa tối, Trạm Khởi nhìn đám con cháu đang ngồi phía dưới, trên mặt lộ ra niềm vui không thể che giấu.

Con cháu mỗi người đều thành tài, đứa này so với đứa kia càng xuất sắc hơn.

Ông cảm thấy rất hài lòng, thực vui vẻ.

Trạm Khởi vẫy tay ra hiệu với Hàn Tại Hành,"Nào, lại đây để ông nhìn kỹ." Hàn Tại Hành là cháu chắt nội của ông cũng là con trai của cháu gái thứ hai của ông. Nhưng đứa cháu này không phải là cháu ruột mà là con gái của bạn thân.

Chỉ là sau cái chết bất ngờ của người bạn, đứa trẻ không còn ai chăm sóc, nên ông đã mang đứa trẻ về nuôi dưỡng bên người

Mặc dù Trạm Nhạc không phải là con cháu nhà họ Trạm, nhưng nhà Trạm đối xử với con cô như thể họ là ruột thịt của mình, quan hệ rất tốt.

“Nhanh lên.” Trạm Nhạc vỗ nhẹ lên người Hàn Tại Hành, mặt mày ôn nhu.

"Vâng.” Hàn Tại Hành đứng dậy, đến bên người Trạm Khởi, quỳ đầu gối xuống, “Ông cố."

Trạm Khởi đã gần chín mươi, nhưng ông vẫn rất sung sức, trông chẳng có gì giống một người gần chín mươi cả.

Trạm Khởi nắm tay Hàn Tại Hành, nhìn anh từ trên xuống dưới, rồi gật đầu, “Ừm, không tệ, tốt hơn ba năm trước rất nhiều.”

Vừa nói, ông vừa siết chặt cánh tay Hàn Tại Hành," Thịt trên người cũng rất rắn chắc. Tốt, rất tốt! "

Trạm Nhạc nói:" Dù gì cũng điều trị ba năm, nếu không khỏe lại, con cũng sẽ không cho nó trở về."

Trạm Liêm Thời nghiêm túc nói:" Đúng là vậy! "

Đời cháu, ông hài lòng nhất là Trạm Liêm Thời, thế hệ cháu chắt ông ưng ý nhất Hàn Tại Hành. Nhưng cả hai đứa cháu này đều không khiến ông bớt lo lắng.

Một người không hạnh phúc trong tình yêu, một người sức khỏe không tốt.

Cũng may cả hai bây giờ đều ổn định, ông mới yên tâm một chút.

Sau khi nói chuyện với Hàn Tại Hành, ông nhìn sang Trạm Liêm Thời. Như mọi lần, Trạm Liêm Thời vẫn luôn im lặng, rất kiệm lời.

"Trạm Liêm Thời, đến phòng làm việc với ông một chuyến."

"Vâng."Trạm Liêm Thời đặt cốc cà phê xuống, đi theo Trạm Khởi lên lầu.

Sau khi Trạm Khởi lên tầng, con cháu dưới lầu bắt đầu trò chuyện với nhau, không khí rất vui vẻ.

Hàn Tại Hành nhìn xung quanh, phát hiện thiếu một người." Mẹ, không phải nói chú con đã kết hôn sao? Sao con không thấy dì?"

Trạm gia có gia yến, mọi người sẽ sắp xếp thời gian đến nhà ông cố, tụ họp cùng nhau ăn một bữa cơm, mà bởi vì trước giờ anh bị bệnh nên không trở về tham gia.

Nếu chú anh có gia đình thì dì anh tự nhiên cũng sẽ đến. Nhưng tối nay anh không thấy dì nhỏ chỉ có một mình chú của anh.

Sắc mặt Trạm Nhạc hơi thay đổi, nói nhỏ với anh:" Chú của con ly hôn rồi."

Hàn Tại Hành nhíu mày, anh nhớ mẹ anh nói với anh rằng lúc đó chú rất yêu dì, nhất định phải cùng dì kết hôn. Cho dù mọi người phản đối, chú vẫn cưới một người phụ nữ không phải môn đăng hộ đối.

Nhưng mới được có bao lâu, tại sao chú lại ly hôn?.

Trong phòng làm việc trên lầu, Trạm Khởi nhìn Trạm Liêm Thời, lông mày giống Hàn Lâm, khuôn mặt giống con trai thứ hai, nhưng tính tình lại chẳng biết giống ai.

Bá đạo, mạnh mẽ và thủ đoạn tàn nhẫn, là một tay chơi cừ khôi trong thương trường. Đứa cháu này chưa bao giờ làm ông thất vọng nhưng về mặt tình cảm lại không được quyết đoán.

" Liêm nhi, ông nội có nghe được vài chuyện muốn hỏi con một chút."

“Ông nội cứ hỏi.”

Hàn Tại Hành nói chuyện với các cô bác trong phòng khách rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài trời lộng gió, trăng treo trên cành cây, các ngôi sao dày đặc phủ kín trời đen. Thực sự là một màn đêm đẹp.

Không biết Lâm Liêm có gặp khó khăn không?, Hàn Tại Hành nhấc điện thoại bấm số của Lâm Liêm.

" Học trưởng."

" Lâm Liêm, ăn cơm chưa?"

" Em ăn rồi."

" Người giúp việc nấu cơm có hợp khẩu vị của em không?"

"Vâng, em không kén chọn."

"Vậy thì tốt."

Trạm Liêm Thời đi ra thấy Hàn Tại Hành đang đứng ngoài ban công gọi điện thoại.

Trên mặt cười dịu dàng, mặt mũi nhu tình. Tất cả những điều này bắt nguồn từ người bên kia chiếc điện thoại.

Hàn Tại Hành nói chuyện với Lâm Liêm một lúc, sau đó cúp máy, quay người bước vào trong.

Anh rất muốn trở về để gặp Lâm Liêm, quay đầu lại liền thấy Trạm Liêm Thời đứng trước mặt. Hàn Tại Hành cười khẽ, ho nhẹ một tiếng, thu lại ý cười đi tới.

Đối mặt với người chú tài giỏi này, Hàn Tại Hành rất kính nể.

"Chào chú."

"Ừ, thân thể vẫn khỏe mạnh."

"Vâng."

"Tốt, giữ gìn sức khỏe, đừng để mẹ lo lắng."

" Cháu biết."