Chương 6: Nhẹ nhàng bên anh

Dưới bàn, Lâm Yểu Yểu duỗi chân dài, chân phóng tới trên mu bàn chân Tạ Tri Phồn, ngón chân gãi gãi chỗ cổ chân anh, cách vớ, có chút ngứa.

Tạ Tri Phồn giương mắt xem cô, trong mắt cô đều là ý cười nghịch ngợm, vì thế anh mặt mày trầm tịch vốn có của anh cũng trở nên ôn nhu.

Cô thu hồi chân, tiếp tục ăn cơm.

Ngụy Như cười phụ họa, còn nhân tiện quở trách Lâm Yểu Yểu một trận.

Quách Nhã lại quay đầu nói với Lâm Yểu Yểu: “Yểu Yểu, hai đứa là bạn cùng lứa tuổi, rất nhiều chuyện anh trai không nói với dì, con hiểu anh trai hơn dì, con giám sát anh ấy nhiều hơn một chút, cùng anh học tập thật tốt có biết không?”

Lâm Yểu Yểu vỗ vỗ ngực: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Quách Nhã nhìn vẻ tươi cười xán lạn trên mặt cô, ngây người trong nháy mắt.

Quách Nhã hỏi: “Yểu Yểu nhỏ hơn tiểu Phồn một tuổi đúng không?”

Ngụy Như gật đầu nói phải.

Quách Nhã bừng tỉnh phát giác, giống như đã thật lâu thật lâu bà không thấy được nụ cười tươi vui vẻ như thế trên mặt Tạ Tri Phồn.

Ban ngày Tạ Tri Phồn mời gia sư về nhà phụ đạo một kèm một, buổi tối sau khi Lâm Yểu Yểu tan học liền tới tìm anh, hai người cùng nhau làm bài tập.

Thành tích học của Lâm Yểu Yểu rất tốt, không phải tốt bình thường mà là tốt nhất trong toàn trường. Các giáo viên đều ngầm nói, Nhất Trung đã nhiều năm không có mầm non đọc sách tốt như thế.

Lâm Yểu Yểu học khoa học tự nhiên, Tạ Tri Phồn học văn khoa, nền tảng môn văn, toán của Tạ Tri Phồn cũng tốt, chỉ cần học bù lại các môn chính sử địa, bởi vậy Lâm Yểu Yểu cũng giúp không được anh cái gì.

Thời điểm hai người làm bài tập đều thực an tĩnh, chỉ là chân Lâm Yểu Yểu không thành thật, cô thích cởi giày đạp lên mu bàn chân Tạ Tri Phồn, có đôi khi mang vớ lông xù xù, có đôi khi chân trần.

Có đôi khi thậm chí được một tấc lại muốn tiến một thước mà trực tiếp đem chân đáp lên trên đùi anh.

Lâm Yểu Yểu cũng không có làm gì khác khác, giống như đây chỉ là thói quen nhỏ thường ngày mà thôi, tầm mắt vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm sách vở, trong đầu nghiêm túc giải đề.

Chỉ là có đôi khi Quách Nhã tiến vào đưa trái cây, Lâm Yểu Yểu sẽ thu liễm một ít mà đem chân buông xuống, sau đó lại nhẹ nhàng đặt ở mu bàn chân anh.

Lâm Yểu Yểu viết xong một bộ bài thi tiếng Anh đưa cho Tạ Tri Phồn, làm anh hỗ trợ dò đáp án.

Tạ Tri Phồn vươn tay về phía cô, Lâm Yểu Yểu nghi hoặc nhìn anh một cái, theo bản năng đem tay mình đặt lên.

Tạ Tri Phồn bật cười: “Bút đỏ.”

Lâm Yểu Yểu cũng không cảm thấy đỏ mặt, “A” một tiếng, thu hồi tay, cầm bút đỏ đưa cho anh.

Tạ Tri Phồn duỗi tay nhận lấy bắt đầu giúp cô sửa bài thi, anh một bên vẽ vẽ vạch vạch trên bài thi, một bên mở tay kia ra lần nữa.

Lâm Yểu Yểu lại đem tay mình thả lên lần nữa.

Một tay anh lấy bút đỏ đánh dấu trên bài thi, một tay khác đặt ở trên đùi, ngón cái vuốt ve mu bàn tay Lâm Yểu Yểu, trong chốc lát lại chơi đùa ngón tay cô một chút.

Lâm Yểu Yểu đem cằm gác ở trên bàn, tay mặc anh thưởng thức.

Nguyên bộ bài thi, Lâm Yểu Yểu cơ hồ không sai mấy cái.

Tạ Tri Phồn xem xong, đem bài thi đưa cho cô, Lâm Yểu Yểu ngồi dậy đem rút tay ra lấy bài thi.

Tay Tạ Tri Phồn đặt ở trên đùi lập tức trở nên vắng vẻ, anh vuốt ve đầu ngón tay một chút, không nói chuyện.

“Lần sau phải nhìn kỹ đề hơn mới được.” Cô tự mình lẩm bẩm.

Lâm Yểu Yểu bắt đầu nghiêm túc đối chiếu đáp án sai, Tạ Tri Phồn nhìn cô trong chốc lát, khóe miệng không tự giác mà mỉm cười.