Chương 5: Tồn tại đặc biệt

Khi đó, Tạ Tri Phồn hiện ra vẻ hùng hổ doạ người ít có: “Quan hệ gì của chúng ta?”

Lâm Yểu Yểu hậu tri hậu giác cảm nhận được sắc mặt Tạ Tri Phồn khó coi, thanh âm cũng nhỏ một chút, thật cẩn thận đáp: “Hàng xóm nha……”

Tạ Tri Phồn nhìn cô, rồi lại không giống như đang nhìn cô, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ trầm mặc đi về phía trước.

Có điều sau khi giải thích rõ ràng, Lâm Yểu Yểu cũng bởi vậy mà thay Tạ Tri Phồn thu vô số quà tặng và thư tình.

Từ nhỏ tính cách Lâm Yểu Yểu đã rộng rãi hoạt bát, vô luận là quan hệ với người lớn hay bạn học điều khiến người ta yêu thích, lớn lên lại trổ mã đến duyên dáng yêu kiều, người theo đuổi càng không ít, nhưng cũng không có nhiều người ngưỡng mộ như Tạ Tri Phồn.

Sau khi Tạ Tri Phồn có chút tiếng tăm, những quà tặng và thư từ trong đó kỳ thật cũng không hoàn toàn chỉ là tâm tư thiếu nữ hoài xuân, còn có thêm một loại cổ vũ thuần túy sạch sẽ, ủng hộ và hy vọng.

Tạ Tri Phồn cũng không coi khinh sựu yêu thích của những người này đối với anh, anh đem những tâm ý đều đặt ở một cái rương lớn trong phòng.

Lâm Yểu Yểu may mắn nhìn trộm được một phần mềm mại, ấm áp mà anh giấu không cho người ngoài nhìn thấy kia.

Cô cũng không cùng khoe ra với người khác quan hệ giữa cô cùng Tạ Tri Phồn tốt bao nhiêu, càng không cùng người khác nói trên thực tế Tạ Tri Phồn còn tốt hơn so với tưởng tượng của họ.

Như vậy, giống như cô chính là tồn tại đặc biệt trong thế giới rộng lớn của Tạ Tri Phồn.

Cô thật cẩn thận mà bảo hộ phần nhỏ bé này, bé nhỏ đến không đáng kể đến.

***

Khi tháng 5 vừa mới bắt đầu, Tạ Tri Phồn đúng hẹn trở lại.

Mẹ Tạ Tri Phồn, Quách Nhã, mời một nhà Lâm Yểu Yểu đi ăn.

Khi Tạ Tri Phồn mới xuất đạo đều là Quách Nhã mang theo anh bay đến khắp các nơi trong nước, sau khi ký hợp đồng với công ty quản lý, Quách Nhã liền không nhúng tay vào nữa, bởi vậy hiện tại quanh năm suốt tháng Quách Nhã cũng thấy không gặp được Tạ Tri Phồn mấy lần.

Quách Nhã là một người phụ nữ mỹ lệ dịu dàng, tuy rằng vẫn luôn ở đối diện, nhưng từ nhỏ Lâm Yểu Yểu đã không cách nào thân thiết với bà.

Vẻ dịu dàng của Quách Nhã khiến người ta cảm giác chỉ là tỏ vẻ ngoài mặt, kỳ thật bên trong vẫn luôn giữ khoảng cách cùng mọi người. Có điều cũng may mẹ Lâm Yểu Yểu, Ngụy Như là một người tùy tiện, cũng không chú ý đến vẻ xa cách của bà ấy, bởi vậy nên mối quan hệ của hai nhà cũng không tồi.

Cha Lâm Yểu Yểu, Lâm Văn bởi vì công việc nên không trở lại ăn cơm chiều, trên bàn cơm cũng chỉ có bốn người. Lâm Yểu Yểu ngoan ngoãn lùa cơm, thường thường giương mắt cùng Tạ Tri Phồn ngồi ở đối diện liếc nhau.

Quách Nhã gắp một đũa rau cần cho Tạ Tri Phồn: “Tri phồn, còn một tháng nữa là phải thi đại học, lần này con trở về nhất định phải bế quan an tâm học tập cho tốt để thi đậu đại học điện ảnh có biết không? Bây giờ con nổi tiếng rồi, không biết còn có bao nhiêu người đang chờ để chê cười con đâu.”

Tạ Tri Phồn rũ mắt, “Vâng” một tiếng.

“Đặc biệt là làm Tạ Dịch nhìn xem……”

“Dì ơi, anh ấy không thích ăn rau cần đây.” Lâm Yểu Yểu bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang, đứng dậy đem rau cần trong chén anh kẹp tới trong chén mình.

Ngụy Như đánh cánh tay cô một chút: “Con làm cái gì vậy, không biết lễ phép.”

Lâm Yểu Yểu bĩu bĩu môi với mẹ, không thèm để ý nói: “Anh ấy cũng chẳng ngại.”

Tạ Tri Phồn cong khóe miệng.

Quách Nhã giật mình, tươi cười cứng đờ một chút: “Con không thích ăn rau cần sao? Sao mẹ chưa từng nghe con nhắc tới?”

Thanh âm Tạ Tri Phồn thực đạm: “Cũng không có gì, có thể ăn.”

Quách Nhã trầm mặc một lát, đối Ngụy Như xấu hổ cười cười: “Đứa nhỏ không nên kén ăn, cái gì cũng phải ăn được mới tốt.”