Chương 8:

Hà Cảnh Tú ngồi xếp bằng phát ngốc trong căn phòng nhỏ trong nhà kính.

Cậu tắm rửa xong, đầu tóc ẩm ướt , trên người không mặc quần áo ngủ nữa, mà cậu đổi thành áo thun T - shirt mùa hè cùng với quần đùi, lộ ra đôi chân cân đối và nuột nà của cậu.

Cậu ngồi khoanh chân, những ngón chân cân đối và trắng nõn co lên, thả lỏng rồi lại cuộn vào trong vô thức.

Những giọt nước nhỏ từ ngọn tóc trượt dọc theo cổ xuống xương quai xanh, cổ của chiếc áo phông cũng ướt sũng.

Hà Cảnh Tú đang suy nghĩ, cậu theo thói quen cắn ngón tay, vô tình cắn phải vết thương bị cành hoa đâm vào chiều tối nay, máu lại rỉ ra.

Cậu vội vàng cầm máu.

Cậu cực kỳ không thích mùi máu, mùi rỉ sét, cực kỳ không thích.

Nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, Hà Cảnh Tú mê mẩn lau đi vết máu trên môi.

Giống như thể nhiễm son, khó mà lau hết.

Hà Cảnh Tú cảm thấy có chút khó chịu, cậu nhanh chóng lau nó đi.

Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên lại bất ngờ nhìn thấy Trang Yến Đình đột nhiên xuất hiện sau lưng mình.

Hà Cảnh Tú quay đầu lại: "Thưa ngài?"

Trang Yến Đình nhìn chằm chằm vào môi Hà Cảnh Tú, một lúc lâu sau hắn quay mặt đi, trong tâm trí hắn bây giờ đã khắc sâu hình dáng hiện tại của cậu vào mắt, nó như thiêu đốt trái tim hắn vậy.

Thế là ngọn lửa đè nén bấy lâu trong lòng bỗng nhiên rực cháy, nó như thúc giục kêu gào, càng lúc càng trở nên điên cuồng, dường như đang gặm đứt dần lý trí của hắn. NIềm khao khát ấy giống như cái giếng khô trong sa mạc vậy, nước suối chôn vùi mấy nghìn năm đột nhiên xuất hiện khiến cho nó mất kiểm soát.

Trang Yến Đình quỳ gối trước mặt Hà Cảnh Tú, hắn đưa tay ra xoa nhẹ bờ môi cậu, ánh mắt hắn cũng trở nên thâm trầm hơn.

Hà Cảnh Tú vô thức lùi lại: "Trang tiên sinh..."

Sau đó cậu liền im lặng, cố gắng di chuyển đến nơi có thể che chắn cho cậu, cậu biết cảm xúc trong mắt Trang Yến Đình đang đại biểu cho điều gì, vì thế sẽ không ngu xuẩn mà làm bất kỳ động tác câu dẫn nào.

Hà Cảnh Tú thận trọng cố gắng che chắn bản thân mình.

Hành động này của cậu ở trong mắt Trang Yến Đình cũng thật là buồn cười.

Nhưng cũng thật đáng yêu.

Trang Yến ĐÌnh cười khẽ, một nụ cười không có cảm xúc, hắn tháo kính ra, nhìn Hà Cảnh Tú nói: "Tú Tú, em nhìn ra tâm tư của tôi."

Hà Cảnh Tú lắc đầu vội đáp: "Tôi không có, tiên sinh. Trang tiên sinh, tôi rất tôn trọng ngài."

Cạu hơi nhích người muốn trốn tránh, cậu vội chạy ra khỏi căn phòng, trực tiếp tránh khỏi người Trang Yến Đình, tựa hồ Trang Yến Đình đang suy nghĩ điều gì đpos thì đây chính là cơ hội đối với cậu.

Hà Cảnh Tú chạy nhanh đến cửa, mà Trang Yến Đình vẫn đang bất động đứng đó.

Cậu nắm lấy tay nắm cửa, mở ra, sau đó cậu bất ngờ có chút dại ra, trong mắt tràn đầy không dám tin.

Cánh cửa vẫn lù lù bất động đứng đó.

Trang Yến Đình ném đi chiếc điều khiển đóng mở cánh cửa, rồi nhìn chằm chằm và Hà Cảnh Tú. Tựa hồ như hắn đã nghĩ thông suốt một vấn đề hắn đã từng ko có đáp án, lúc này hắn liền trở nên rõ ràng, ngay cả lông mày cũng thể hiện vẻ nhàn nhạt.

"Tôi tưởng, em là của tôi."

Cái gì?

"Từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã nghĩ như vậy rồi."