Chương 9

Hạ Vũ Thụy chưa bao giờ biết lão đại nhắc đến tình yêu là loại như vậy.

Mặc kệ đi đâu cũng mang người này trong lòng, trường hợp công khai còn có thể miễn cưỡng bảo trì hình tượng bang chủ nghiêm túc nghiêm trang, một hồi đến phòng làm việc liền đã quên cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, đem người đó chặt chẽ ôm trên người, dính so với kẹo cao su còn chắc hơn.

Hắn có vài lần cố ý quên đồ chạy về lấy, liền tại chỗ tình cờ gặp lão đại lại ôm người kia trên đùi hôn lửa nóng, chứng kiến hắn tới, lão đại cả mặt ngượng ngùng, mà tên chết tiệt kia tắc một khuôn mặt đắc ý.

Lão đại, anh cũng thật là, thế nào lại thua trên tay một tên gian manh như thế?

Hạ Vũ Thụy một bên lắc đầu thở dài, một bên cầm theo một bộ công văn tiến vào phòng hội trưởng. Di, kỳ quái, hôm nay kẹo cao su kia thế nào không có ở đây? Thật sự là trời sắp có mưa đỏ rồi.

[ Lão đại, Hoắc thiếu gia đâu? Hiếm thấy cậu ấy không bám chặt trên người anh a. ]

[ Vũ Thụy... Cậu thế nào lại. . . Đến rồi? Tôi. . . Không phải nói với cậu. . . . Phải gõ cửa rồi sao?] Trầm Quan Kiều ngồi dính đằng sau bàn làm việc, hai bàn tay chặt chẽ mà bấu vào chỗ gác tay trên ghế.

Gặp quỷ rồi, lão đại nói ngắt ngứ, một bộ nghĩ muốn ra vẻ không có, vẻ mặt vừa đau khổ vừa chịu đựng.

[ Lão đại, anh thế nào rồi? Sao chảy nhiều mồ hôi thế này? Anh nơi nào không thoải mái?] Hạ Vũ Thụy quan tâm hỏi.

[ Tôi. . . . . Tôi không có chuyện. . . . . Cậu có chuyện gì mau. . . . Mau nói. . . . . ]

[ Ách, phần văn kiện này cần anh kí tên, là dự án casino Macao lần trước đề cập, lão đại, anh quá mục một chút. ]

[ Được. . . . Cậu để đó. . Tôi sẽ xem. . ]

[ Lão đại, còn có này, dự án làng du lịch lần trước bàn, cũng đánh giá được rồi, này là báo cáo đánh giá, anh xem một chút. ] Hạ Vũ Thụy xuất ra một phần văn kiện khác.

[ Được rồi. . . . . Vũ Thụy, tôi hôm nay thật sự. . . . Không quá thoải mái... . Cậu đi xuống trước, việc này tôi sẽ xem. . . ]

[ Lão đại, anh đừng để tâm? Tôi lập tức tìm bác sĩ tới. ] Nói giỡn, sức khỏe của lão đại hắn cũng là hạnh phúc của Vân Dật Hội, hắn thế nào có thể không cẩn thận.

[ Không cần. . . . . Cậu cho tôi nghỉ ngơi một chút là được... Cậu đi nhanh đi. . . ]

Hạ Vũ Thụy thật là nhân vật có đẳng cấp, xem đến lão đại tinh thần dị thường còn một bộ dạng mập mờ cấp bách đuổi hắn đi, nếu như còn không rõ phát sinh chuyện gì, vậy hắn còn có thể gọi là Hạ Vũ Thụy sao? Ôi...hì hì, lão đại, là anh đối tôi bất nhân trước, chút nữa đừng nói tôi đối anh bất nghĩa a.

[ Được rồi, tôi đây đi ra ngoài trước, lão đại, thật bảo trọng a. ] Hạ Vũ Thụy ý tứ hàm xúc sâu xa cười đi ra ngoài.

Trầm Quan Kiều vừa chờ đến khi hắn đi, mới nhẫn nại không chịu nổi rêи ɾỉ ra tiếng. . . .

[ A a. . . Phi. . . Đừng nháo nữa. . . Cảm giác cương xém chút nổ tung rồi. . . . ] Trầm Quan Kiều ôm lấy đầu bảo bối anh, mười ngón thật sâu cắm vào giữa mái tóc cậu, khó nhịn mà rêи ɾỉ.

[ Anh rể thật xấu, em liếʍ khổ cực như thế, anh lại có thể còn nói với Hạ Vũ Thụy anh không thoải mái, xem em thế nào phạt anh. ]

Hoắc Phi tiếp tục ngã quỳ giữa hai chân anh rể, dùng đầu lưỡi cùng nước bọt lấp đầy đỉnh tính khí thật lớn kia, còn thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi đánh chuyển trong lỗ nhỏ không ngừng phun ra thể dịch trong suốt, nhìn người đàn ông yêu dấu liếʍ chính mình phát ra tiếng rêи ɾỉ cuồng hỉ, một cỗ dòng chảy nóng xuất ra từ dưới bụng liền làm cho Hoắc Phi thấy càng thêm dâʍ ɭσạи.

[ Hừ uh. . . Anh rể. . . Thấy thoải mái không? Thích em liếʍ anh như thế không? ] Hoắc Phi một đường từ cây gậy lớn liếʍ đến hai viên cầu thịt bão trướng kia.

[ A a. . Thích... Thoải mái. . . . Thật thoải mái ]

[ Là ai làm cho anh thoải mái như thế? ]

[ Là em. . . Chỉ có em. . . . . A a. . Bảo bối. . . . Anh rể sắp bắn. . . ] Trầm Quan Kiều đã ngồi ở phòng làm việc bị tiểu yêu tinh nghịch ngợm này đùa bỡn suốt một giờ, đã sớm không nhịn được muốn hảo hảo bắn một phát.

[ Muốn bắn trong miệng em, làm cho em ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh không chừa một giọt đi? ] Hoắc Phi mang theo nhãn tình, dâʍ đãиɠ mà nhìn anh.

[ Muốn. . . . . Bảo bối, ăn đi, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh rể toàn bộ ăn đi. . ]

[ Anh yêu em không? Yêu hay không yêu? ] Có thể là vì tình yêu đơn phương trước kia rất khổ, Hoắc Phi mỗi lần đều phải nghe người đàn ông chính miệng bày tỏ, cậu mới có thể thật lòng an tâm.

[ Yêu... . Rất yêu rất yêu... . Phi. . . Bảo bối của anh, cho anh rể bắn đi. . . . ] Trầm Quan Kiều từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ khát vọng. . .

[ Hừ uh. . . . Bắn đi. . Anh rể. . . . . Anh rể yêu quý của em, em muốn đem tình yêu của anh toàn bộ ăn vào, bắn cho em! ]

[ A a a a a a. . . . ]

Trầm Quan Kiều nắm chặt mái tóc người đàn ông, một chút lại một chút mà đâm tiến vào cái miệng dâʍ đãиɠ kia, kêu to mà bắn ra. . . .

Một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng mạnh xuyên vào thực quản, Hoắc Phi từ giữa mũi phát ra tiếng rêи ɾỉ hưng phấn, tham lam mà nuốt không sót một giọt tinh hoa của người yêu. . .

[ Anh rể, em cũng muốn. . . . Liếʍ em. . . . . ] Hoắc Phi ngồi lên bàn kéo ra tính khí sớm đã nộ trướng bộc phát của bản thân, đưa đến bên miệng người đàn ông. .

Chứng kiến bảo bối yêu dấu ánh mắt vô cùng khát vọng bao phủ khắp thân, Trầm Quan Kiều không một chút do dự mà vươn đầu lưỡi ra liếʍ.

Nếu như mấy tháng trước, nếu có người nói, Trầm Quan Kiều anh sẽ cam tâm tình nguyện mà liếʍ côn ŧᏂịŧ đàn ông, anh nhất định sẽ không chút nào do dự một súng xử lí đối phương.

Nhưng hiện tại, anh thật sự cam tâm tình nguyện. Sống đến từng tuổi này mới gặp phải tình yêu đầu, đáng giá anh nỗ lực hết thảy. Chuyên tâm nhìn người đàn ông liếʍ chính mình trằn trọc rêи ɾỉ, Trầm Quan Kiều liền cảm thấy vừa yêu vừa thương. Này là bảo bối mình thật vất vả mới phục được a, anh chỉ muốn hướng cậu vui vẻ.

Hoắc Phi nhìn tính khí của mình ở giữa hai phiến môi gợi cảm ra vào, hưng phấn đến muốn nổ tung, rất nhanh liền hạ vũ khí đầu hàng. [ A a a. . . Anh rể. . . Em sắp ra rồi. . . . ]

Ngay lúc Hoắc Phi chuẩn bị phún phát, Trầm Quan Kiều cũng chuẩn bị tốt lần đầu tiên nuốt vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông thì. .

[ A, lão đại, tôi đã quên nói với anh. . . . ]

Hai người bị người đột nhiên từ ngoài xông vào dọa giật mình, Trầm Quan Kiều vội vàng mở miệng thối lui về sau, tính khí của Hoắc Phi cũng vừa vặn bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙, kết quả không biết hên hay xui toàn bộ phún lên khuôn mặt Trầm Quan Kiều. . . . .

Hạ Vũ Thụy nguyên bản chỉ là có ý nghĩ xấu tiến vào coi kịch vui, tiết lộ gian tình hai người, không nghĩ đến lại có thể ngoài ý muốn thấy được một màn kinh thiên động địa như thế!

Trời ạ, lão đại cao cao tại thượng cư nhiên mυ"ŧ cây của đàn ông... Còn bị bắn lên mặt? Phốc. . . Cười chết rồi, ha ha ha ha. . . . .

Bất quá Hạ Vũ Thụy một cái cười chết cũng không dám lộ ra, vội vàng tìm cách thoát khỏi xấu hổ dọa nạt, [ A, lão đại, anh bận thoa mặt a? Tiếp tục tiếp tục, không quấy nhiễu nữa, anh cứ coi như tôi chưa tới. ]

Hạ Vũ Thụy cố hết sức nghẹn cười chạy thẳng ra ngoài cửa, cũng không nhịn được chợt cười ra tiếng!

[ Hạ Vũ Thụy! ! ! . . . . ] Thanh âm rống giận của lão đại Vân Dật Hội bức cả tòa nhà lớn.

*****************

Tiếp đó hai tuần, Hạ Vũ Thụy vì trò đùa tai ác của hắn mà phải trả giá đau đớn.

[ ô... . . Lão đại lòng dạ thật hẹp hòi, bị người ta nhìn một chút cũng đâu có chết. Lại vì như thế giao cho tôi nhiều công việc hại chúng ta khỏi nghỉ phép tiêu diêu, thật sự là rất quá đáng. ]

Hạ Vũ Thụy đón tiếp một đám người từ sáng đến tối, xử lý một đống công văn, đã mệt đến sắp suy sụp rồi.

[ Hạ Vũ Thụy, cậu nhìn lại xem? Trễ như thế còn không trở về nhà? ] Giang Kiêu Long cũng không gõ cửa, lớn tiếng mà đi vào.

[ Ách, cậu chết chắc rồi, cậu không xem quy định mới nhất của lão đại sao? Phàm chưa gõ cửa tự ý xông vào, hết thảy lấy bang quy xử trí. ]

[ Hả? Từ khi nào có một điều này nữa hả? Tôi vừa trở về không biết a. ] Giang Kiêu Long sợ đến lớn tiếng kêu oan.

Kỳ thật Hạ Vũ Thụy không nói ý lão đại là chỉ có phòng hội trưởng, hơn nữa đặc biệt chính là quy định mới nhắm thẳng vào Hạ Vũ Thụy hắn đề xuống.

[ Yên tâm, tôi sẽ coi như chưa chứng kiến. ] Hạ Vũ Thụy trêu cợt xong, tâm tình tốt lên không ít.

[ Cảm tạ cảm tạ, không hổ là anh em tốt của tôi. Đúng rồi, huynh đệ J qua vừa truyền tới một tin tức tốt. ]

[ Cái gì tin tức tốt? ]

[ Chính là tin tức có liên quan tới Phá Vân Bang gì a, hình như tra được có điểm manh mối rồi. ]

[ Cái gì? ! ! ] Hạ Vũ Thụy nghe nói đầu mày cau lại.

Nếu như hắn dự đoán đúng, chuyện này ắt hẳn có quan hệ rất lớn tới Hoắc Phi, chỉ phòng hờ đây hết thảy đều là hậu sách hắn vạch ra... ... ... .

Trời ạ, nếu lão đại biết chân tướng sẽ phát cuồng.

[ Tôi thấy nên quên đi. ]

[ Hả? Cái gì quên đi? ] Giang Kiêu Long khó hiểu hỏi.

[ Không nên tra xét nữa, dù sao tôi thấy bọn hắn gần đây cũng không tiếp tục đối Vân Dật Hội ta có hành động gì bất lợi, hay là coi như chấm dứt. ]

[ A, nói đến đây, tôi đã quên còn muốn cho cậu biết một tin tức xấu. ] Giang Kiêu Long xấu hổ mà gãi gãi đầu.

[ Cái gì tin tức xấu? ] Chỉ không tiếp tục liên hệ tới Phá Vân Bang là tốt rồi.

[ Mấy anh em ẩn trong chính phủ J quốc bị chộp rồi. . . . . Nghe qua chính là Phá Vân Bang giở trò quỷ. ]

[ Cái gì? ! ]

Kỳ quái, chuyện thế nào lại như vậy? Hoắc Phi hiện tại đã đạt được lão đại rồi, theo lý mà nói phải biết không có khả năng tiếp tục sinh sự, lẽ nào hắn nghĩ sai rồi, người chủ mưu phía sau là người khác?

[ Như vậy xem ra, vẫn là tiếp theo truy tra rồi. ]

[ Đương nhiên a, nhất định tra. Tôi xem trễ như thế, cùng nhau đi thôi, chúng ta đi uống rượu, hai anh em chúng tôi đã lâu chưa uống một chén rồi. ] Thừa dịp tiểu quỷ chết tiệt không có ở đây, lão tử hôm nay không say không về, ha.

[ Cũng tốt. ] Dù sao cha xuất ngoại rồi, hắn một mình về nhà cũng nhàm chán.

Hai người nói đi thì đi, do Hạ Vũ Thụy chạy xe, dọc theo đường đi hai người thảo luận một ít sự vật trong bang, cũng thuận tiện nhiều chuyện mà chuyển sang bàn về lão đại bọn hắn.

[ Hạ Vũ Thụy, cậu có hay không cảm thấy sau khi lão đại ở cùng với Hoắc thiếu gia, thay đổi không ít ]

[ Là sao? Cậu cảm thấy thay đổi tốt hay thay đổi xấu? ]

[ Là trở nên quỷ dị! Cậu biết không? Lần trước tôi dĩ nhiên thấy lão đại đang cười! ]

[ Như vậy tính là thay đổi rồi. ]

[ Nhưng tôi xem không quen a, trong lòng tôi lão đại phải là nói năng thận trọng. Trời sụp xuống mặt cũng không đổi sắc mới là người đàn ông mạnh mẽ. ]

[ Nói thêm người khác, người đàn ông mạnh mẽ cậu thấy tiểu quỷ kia không phải cũng cười giống như thằng ngốc sao? ]

[ Tôi. . . . . Tôi nào có? ]

Xem Giang Kiêu Long cả khuôn mặt cũng hồng rồi, đây chính là không đánh đã khai, Hạ Vũ Thụy xém chút cười lộ ra.

[ Cậu dám cười, cậu nhất định phải chết. ] Giang Kiêu Long căn bản là thẹn quá hóa giận.

[ Được, không cười không cười. ] Hạ Vũ Thụy đánh hướng quẹo sang con đường nhỏ bên phải công viên.

[ Dừng, dừng, kia không phải xe lão đại sao? ] Giang Kiêu Long đột nhiên chỉ về hướng một chiếc xe màu đen bên cạnh cửa công viên.

[ Đúng thật là xe lão đại. ] Hạ Vũ Thụy dừng xe lại.

[ Kỳ quái, trễ thế này, lão đại tới công viên làm cái gì? ] Giang Kiêu Long tò mò hỏi.

Chính Hạ Vũ Thụy cũng hết sức tò mò. Với cá tính của lão đại tuyệt đối không phải là người đi dạo công viên đêm khuya, chuyện này khẳng định có liên quan tên điên Hoắc Phi. Hạ Vũ Thụy nhìn công viên này một chút, trong não đột nhiên linh quang chợt lóe.

[ Ha, Giang Kiêu Long, hôm nay cậu có nhãn phúc rồi. Muốn xem kịch hay không? ]

[ Cái gì kịch hay? ]

[ Ôi...hì hì. Thiên cơ bất khả lộ, theo tôi tới sẽ biết. ]

[ Một hai ba, một hai ba, chân phải chân trái, a... ]

[ Xin lỗi, bảo bối, đau không? ]

[ Không đau, anh rể, tới, chúng ta tiếp tục. ]

[ Anh xem vẫn không nhảy được, anh rể đã giẫm chân em mấy cái rồi. ]

[ Không sao, em thích nhảy với anh. ]

[ Nhưng là... . ]

[ Đêm nay ánh trăng thật đẹp, anh rể anh cứ nhảy múa với em được không? Em trước đây vẫn mộng tưởng đến ngày này. ]

[ Phi... . . . ] Nhìn người đàn ông trong lòng dưới ánh trăng, nhu tình như nước mà nhìn anh, trái tim Trầm Quan Kiều đều tan chảy, bảo bối của anh, trong lòng anh, trên thế gian bất cứ sự vật gì cũng so ra không đẹp bằng em.

[ Được, anh cùng em. Anh rể vĩnh viễn cũng bên cạnh em. ] Trầm Quan Kiều cúi đầu mà lại hạ xuống trán cậu một nụ hôn.

Hoắc Phi ôm vòng qua gáy người trong lòng, [ Anh rể, anh yêu em không? Yêu hay không yêu? ]

[ Yêu, rất yêu rất yêu. ]

Hai người một bên đu đưa cơ thể, một bên nói vĩnh viễn không ngại phiền, ái ngữ tê dại đến cực điểm. Vẫn không ngờ tới hành vi như vậy đã hoàn toàn rơi vào mắt hai người đàn ông trốn sau cây tùng.

[ Mẹ à, lão đại... . . Lão đại nhảy múa? ] Giang Kiêu Long hai tròng mắt trừng đến so với chuông đồng còn lớn hơn.

[ Đúng vậy, hơn nữa là salsa oh, đã nói là cậu có nhãn phúc rồi, anh em tốt mới báo cho cậu cơ hội tốt này. ] Hạ Vũ Thụy đắc ý nói.

[ Cơ hội cái mông cậu! Ô... . . . Hình tượng lão đại trong lòng tôi toàn bộ bị hủy rồi! Còn gì là đàn ông thép máu lạnh của tôi a!! ] Giang Kiêu Long đau lòng mà hô to.

[ Muốn chết! Cậu hô cho lớn, nếu như bị lão đại phát hiện chúng ta nhìn lén, cẩn thận bị lưu vong đến Phi châu đi. ]

[ Ô... Cậu còn có dũng khí nói, muốn hại chết lão tử hả, mau đi. ]

[ Đã nhìn một hồi rồi, nói không chừng còn có kịch hay. ]

[ Bớt la sách, lão tử là tìm cậu uống rượu, không phải tới xem lén, có đi hay không? Không đi tự tôi đi a. ]

[ Được rồi, đi thì đi. ] Đã thấy hai người lén lút, rón chân rón tay mà từ trên mặt đất bò trốn, thì đột nhiên phát hiện địa phương cách bọn hắn không tới một mét vuông, cái cây nhỏ đột nhiên một trận lay động, tiếp theo truyền ra một tiếng rêи ɾỉ. . .

[ Hừ uh. . . . . Phi, về nhà tiếp tục làm đi... Coi chừng bị người thấy... . ]

[ Không muốn, em muốn ở trong này, anh rể, nhanh tới. Em thấy thật kí©h thí©ɧ a. . . . . Mau, em đợi không kịp rồi... . ]

[ Phi. . . . Hay là thôi đi... A... A a. . Phi, em. . . . Hừ uh. . ]

[ A a. . . . Xuyên vào rồi. Thật sảng khoái... A a. . Anh rể. . . . . ]

[ Ha a ha a. . . . . Phi... Đừng ấn chặt như thế. . . . . ]

[ A a. . . . . Dùng sức... Em còn muốn. . . . Anh rể. . . . Anh rể. . . . ]

[ Phi... . Phi của anh... ]

[ Hừ uh... . A a. . . . Anh rể, em yêu anh, em rất yêu anh, anh yêu em không? Anh yêu em không? ]

[ Bảo bối... . Anh yêu em. . . . . Anh yêu em. . . Anh rể thật muốn cứ như thế thao chết em, vĩnh viễn không muốn rời khỏi... . . ]

[ Đừng rời khỏi... Đừng rời khỏi! Y a a a a... . . . Anh rể... . . Thao chết em. . . . . Dùng sức thao chết em, anh rể... . . . . ]

Tiếng quất xuyên vào phốc phốc cùng da^ʍ thanh lãng ngữ của hai người đơn giản là không chịu nổi lọt vào tai, Hạ Vũ Thụy cùng Giang Kiêu Long sắc mặt tái xanh mà ngã trên mặt đất kể cả một hơi lớn cũng không dám hít một chút.

Bởi vì bọn hắn biết nếu như bị lão đại phát hiện bọn hắn toàn bộ nghe thấy, sợ cũng không phải chỉ có thể giải quyết bằng lưu vong đất khách.

Nhất định sẽ bị gϊếŧ diệt khẩu. Ý nghĩ này không hẹn mà cùng xuất hiện trong não, hai người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà nhìn thoáng qua nhau.

Hết chương 9