Chương 10

Kể từ cái buổi tối may mắn trốn khỏi một kiếp không bị lão đại phát hiện, Hạ Vũ Thụy thật trung thực sống qua nhiều ngày nay, không dám đi trêu cợt lão đại hắn nữa.

Trầm Quan Kiều cũng phát hiện tình hình này. Uh, xem ra chính mình vẫn rất có uy nghiêm.

Lão đại xã hội đen hoàn toàn không biết đầu đuôi ngọn ngành hài lòng mà gật gật đầu. [ Vũ Thụy, gần đây Phá Vân Bang còn có động tĩnh không? ]

[ Báo cáo lão đại, mấy đường khẩu ở Đông Nam Á của chúng ta gần đây cũng không được an ninh lắm, xem ra Phá Vân Bang yên lặng được một thời gian lại xuất giang hồ rồi. ]

[ Có được manh mối gì? ]

[ Chúng tôi đã tra ra tổ chức này cùng chính phủ nước J có liên quan, hình như còn liên quan đến hoàng thất bọn hắn. ]

[ Chúng ta luôn luôn cùng chính phủ các nước Đông Nam Á bảo trì quan hệ tốt đẹp, dò xét tường tận thế nào lại đột nhiên nhắm vào Vân Dật Hội chúng ta? ]

[ Điểm này tôi cũng đang tra. ]

[ Trong lúc tra, luôn luôn kêu gọi các đường khẩu đề cao cảnh giác, cậu cùng Kiêu Long cũng không được sơ suất lơ là. ]

[ Biết, bên cạnh lão đại tôi cũng sẽ phái nhiều người bảo hộ. ]

[ Chính tôi không lo lắng, nhưng A Phi. . . . . Cậu ấy không thích có người theo bên người, cậu cho nhiều người âm thầm bảo hộ cậu ấy cho tôi. Chớ làm cho cậu ấy phát hiện, nếu không cậu ấy lại muốn phát giận với tôi. ]

Vốn một khuôn mặt nghiêm túc lão đại xã hội đen, vừa bắt đầu nói về người yêu vẻ mặt đột nhiên trở nên nhu hòa. Mẹ nó, lão đại, anh thật sự là trúng độc rất nặng a.

Hạ Vũ Thụy không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã. [ Đã biết. ]

[ Đúng rồi, phụ thân cậu vốn là chuyên gia độc thực vật học nổi tiếng quốc tế, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo ông ấy, buổi tối cậu an bài một chút, mọi người cùng nhau ăn một bữa. ]

[ Được a, phụ thân tôi cũng muốn gặp mặt lão đại. ]

[ Chỗ ăn đêm đó cậu quyết định đi, tôi chủ tùy khách biến ]

[ Hoắc thiếu gia cũng cùng đi không? ] Mặc dù đã biết rõ, nhưng là vẫn hỏi.

[ Đương nhiên ] Trầm Quan Kiều đang ẩn giấu ý cười không ngờ ở khóe miệng.

Mẹ nó, lão đại anh có thể hay không quá đầu mã rồi ('đầu mã' có thể là 'ngốc')?

[ Biết rồi, tôi sẽ an bài. ] Hạ Vũ Thụy một thân nổi da gà đáp, thực là muốn xông ra khỏi cửa.

[ Tứ Quý ] chính là một nhà hàng cao cấp, tương đối nổi tiếng, như dự liệu có tính chất ẩn mật cực cao.

Và trong phòng ở hậu viện chuyên dùng cho khách quý, Trầm Quan Kiều mang Hoắc Phi, Hạ Vũ Thụy cùng phụ thân Hạ Mặc Lâm, cùng nhau vào ngồi,

[ Hạ giáo sư, rất vui được gặp lại a. ] Trầm Quan Kiều gật đầu mỉm cười.

[ Đúng vậy, Trầm hội trưởng, kể từ lần trước gặp mặt cũng có một đoạn thời gian dài rồi. ] Hạ Mặc Lâm cũng cười cười,[ Bất quá vị Hoắc tiên sinh này lần đầu tiên gặp mặt, xin chào. ]

[ Chào ngài, Hạ giáo sư ] Hoắc Phi một bên lễ phép cúi đầu, một bên kỹ lưỡng quan sát người đàn ông làm cho Hạ Vũ Thụy tâm cao khí ngạo yêu đến phát cuồng này.

Người đàn ông ước chừng hơn bốn mươi tướng mạo kỳ thật như nông công tầm thường, trừ ra một đôi mắt ôn nhu, chỗ khác nhìn không ra có cái gì đặc sắc.

Chính là người đàn ông lớn tuổi tầm thường mà thôi, Hoắc Phi khó hiểu mà nghĩ, khẩu vị của Hạ Vũ Thụy thật là kỳ quái.

Thức ăn lên đến, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện.

[ Hạ giáo sư, tôi biết chú có hiểu biết sâu rộng đối với độc vật trên thế giới, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo chú, tôi. . . bạn tôi trước đó trong thời gian sống tại J gặp phải tập kích, bị một loại rắn lục kỳ quái đỉnh đầu có dạng mào gà. . . . Cắn. ] Trầm Quan Kiều hết mức duy trì vẻ mặt lạnh nhạt.

Hoắc Phi nghe điều này sắc mặt biến đổi. Anh rể thế nào đột nhiên khơi dậy chuyện này? Lẽ nào hắn đã nghe tin đồn gì?

Không có phát hiện người đàn ông ngồi ở bên cạnh nội tâm sợ hãi, Trầm Quan Kiều nói tiếp, [ Bạn của tôi bị loại rắn lục này cắn rồi sau đó liền toàn thân phát nhiệt. . . . . Rồi sau còn... . ]

[ Còn phát tình đúng hay không? ] Hạ Mặc Lâm nói tới đây trong ánh mắt đột nhiên trở nên hết sức nhiệt tình chuyên chú.

[ Đúng vậy, chú thế nào biết? ] Trầm Quan Kiều cả kinh.

[ Nếu như tôi đoán đúng, bạn cậu chắc hẳn không chỉ trúng độc rắn, hắn còn ăn vào dị sắc quả. ]

[ Dị sắc quả? Tôi không nhớ kỹ có ăn qua... Uh, tôi nói bạn của tôi . . . . ]

[ Sẽ không sai đâu, chuyện rắn lục đầu mào gà như thế tại địa phương gọi là thúy bảo (ngọc xanh), hết sức khó gặp. Hiện tại gần đến bờ tuyệt chủng, trên thế giới đại khái sẽ không vượt qua mười con. Nghe nói chỉ có tại hoàng thất nước J mới có thể gặp. ]

Nói đến độc vật mình cảm thấy hứng thú nhất, ánh mắt tràn ngập hào quang. [ Chuyện là rắn lục thân mình không thích giao phối, chỉ có sau khi ăn dị sắc quả mới đại phát da^ʍ tính. Đáng tiếc dị sắc quả hết sức khó trồng, ba ngày cũng không cho được thành quả, cho nên thúy bảo mới khó có thể sinh sản nhiều. ]

[ Vậy Hạ giáo sư tại sao biết được bạn tôi nhất định có ăn quả đó đây? ]

[ Bởi vì người trúng độc rắn chỉ biết toàn thân tê liệt, lâm vào hôn mê. Nhưng nếu như là người trúng độc rắn lại ăn dị sắc quả, tắc sẽ xuất hiện triệu chứng toàn thân phát nhiệt như cậu nói, kế đến vào trạng thái phát tình. ]

[ Nguyên lai như thế. . . Tôi hiểu rồi. ] Kỳ thật Trầm Quan Kiều một điểm cũng không rõ, ngược lại càng thêm nghi hoặc.

Theo như A Phi nói, lúc đó hắn bị rắn cắn rồi sau đó đã được cậu ấy cứu đi, vậy sao còn có dịp ăn cái gì dị sắc quả đây? Trừ phi... . . . Trong não đột nhiên chớp qua một loại khả năng, nhưng lập tức bị Trầm Quan Kiều bác bỏ. Không, Phi của hắn sẽ không sắp đặt hắn như thế, hắn phải có lòng tin đối với cậu ấy.

[ Được rồi, đừng nói nữa. Anh rể cũng thật là, rốt cuộc muốn làm cho chúng ta khỏi ăn cơm a. ] Hoắc Phi nội tâm bất an, vội vàng cắt đứt chủ đề của bọn hắn.

[ Được được, chúng ta ăn cơm, không nói chuyện. ] Trầm Quan Kiều vỗ vỗ cậu, sủng nịch mà cười cười.

[ Xin thứ lỗi, mới vừa nhắc đến nghề của tôi liền quên hết rồi, thỉnh Hoắc tiên sinh không nên trách. ] Hạ Mặc Lâm xin lỗi nói.

[ Cha, không sao đâu, không chỉ hội trưởng chúng ta đối loại rắn này rất có hứng thú, con cũng rất có hứng thú oh] Hạ Vũ Thụy ý tứ hàm xúc thâm trường mà nhìn Hoắc Phi.

Hoắc Phi trong lòng giật mình. Không, mình phải chấn chỉnh. Trước mặt Hạ Vũ Thụy tinh còn hơn quỷ, mình không thể hoảng. Cậu âm thầm dằn lại, chậm rãi đứng dậy, cười cười nói, [ Vậy các anh chậm rãi thảo luận đi, em đi rửa tay. ]

Vừa trấn định đi ra khỏi phòng, Hoắc Phi không yên lòng tiến đến vườn hoa ưu nhã kiểu Nhật, não một mảnh hỗn loạn. Anh rể bắt đầu hoài nghi mình rồi sao? Nếu như anh ấy biết hết thảy đều là kế hoạch của mình, anh ấy sẽ tha thứ cho mình không? Anh ấy... . . . sẽ còn yêu mình không? Nỗi sợ hãi không nói nên lời làm cho Hoắc Phi không tự chủ mà run rẩy. Không muốn, mình không muốn mất đi anh ấy. . . . . Mình chết cũng không muốn mất đi anh ấy! Mình rốt cuộc phải làm thế nào? Làm thế nào?!

Trong lúc Hoắc Phi nghĩ đến phát cuồng, đột nhiên bị một cánh tay kéo vào sau cây tùng ——

[ A Phi, là tôi,]

[ Cát Á? ] Hoắc Phi nhìn này chàng trai tuấn mỹ tướng mạo tràn đầy phong tình dị quốc, hung hăng dọa giật mình. [ Cậu làm cái gì đây? Thế nào có thể xuất hiện tại đây? Vạn nhất bị Cơ Phu chứng kiến tôi và cậu cùng nhau làm sao bây giờ? ]

[ A Phi, tôi chỉ muốn nhìn cậu một chút. ] Cát Á nhiệt tình nói.

[ Được rồi, cậu hiện tại gặp được rồi. Có thể đi đi. ] Hoắc Phi rời mắt đi.

Cát Á thống khổ hô to,[ A Phi, cậu thế nào có thể đối tôi như thế? Cậu muốn tôi làm cái gì tôi cũng đáp ứng rồi. Cậu muốn tôi đi đối phó Vân Dật Hội tôi cũng làm, cậu muốn tôi cầm thúy bảo cho cậu tôi cũng làm theo, sau khi cậu đạt được người đàn ông kia rồi, sẽ một cước đá tôi đi sao? Tôi tốt xấu cũng là vương tử nước J, trong mắt cậu không đáng một đồng sao? ]

Nhìn người bạn khổ luyến mình nhiều năm, Hoắc Phi không khỏi khổ sở.

Lẽ nào cậu không rõ nỗi thống khổ đó chứ? Chính cậu là người từng trải, đương nhiên biết tư vị này có bao nhiêu đắng chát, nhưng cậu lại càng không nguyện ý để đối phương có nhiều hy vọng sai lầm. . . . . . .

[ Cát Á, cậu giúp tôi nhiều như thế, tôi đương nhiên rất cám ơn cậu, nhưng anh rể của tôi hiện tại đã bắt đầu hoài nghi rồi, tôi không thể mạo hiểm gặp mặt cậu, cậu rõ chứ? ]

[ Tôi không rõ! Anh rể, anh rể! Cậu trong lòng vĩnh viễn chỉ có anh rể cậu! Người đàn ông kia có tốt hơn tôi sao? Trong lúc cậu thương tâm hắn có bên cạnh cậu không? Trong lúc cậu tuyệt vọng hắn có giúp cậu không? Là tôi! Là Cát Á tôi vẫn ở bên cạnh cậu! ] Cát Á bắt được bờ vai cậu, ánh mắt cuồng nhiệt mà nhìn cậu,[ Cậu cái gì cũng không rõ, người đàn ông kia vốn dĩ không yêu cậu, cậu nhìn cho kỹ, hắn một khi biết chân tướng, tuyệt đối sẽ không tha thứ cậu, hắn sẽ lập tức một cước đá cậu đi! ]

[ Câm mồm! ] Sợ hãi sâu trong lòng bị một lời nói người đàn ông phá vỡ, Hoắc Phi giận dữ, như mộng đẩy hắn ra, oán hận nói, [ cậu nói nữa, tôi liền gϊếŧ cậu! ]

[ Thừa nhận đi, thừa nhận tôi nói đều là sự thật, người đàn ông kia căn bản không yêu cậu! ]

[ Cậu nói bậy! Anh rể vốn yêu tôi, anh ấy yêu tôi! ]

[ Chúng ta giờ đánh cược, nếu như hắn biết chân tướng rồi vẫn như cũ tha thứ cậu, chứng tỏ hắn là thật tâm yêu cậu. Nếu như không phải... . . . . Cậu liền rời khỏi hắn, trở lại bên cạnh tôi. ]

[ Cậu cút đi! Anh rể của tôi sẽ không không quan tâm tôi! ]

Đúng không? A Phi, chúng ta cứ chờ xem. Cát Á trong mắt tinh quang chợt lóe.

[ Được được, không tức giận, tôi không nói nữa. ] Cát Á đột nhiên chuyển biếи ŧɦái độ, biến thành hình dạng trước kia, sắc mặt cười đùa nói,[ Lâu như thế không gặp cũng không quan tâm một chút, cậu không phát hiện cơ thể tôi không thoải mái sao? ]

[ Có sao? Nhìn không ra. ]

[ Không tin cậu lại đây sờ một chút, tôi bị sốt rồi. ]

[ Thật sự? ] Hoắc Phi lấy tay sờ sờ trán hắn,[ Có chút nóng. ]

[ Hôn một cái đi, Hoắc đại mỹ nhân hôn một cái, bảo đảm cho dù bệnh nặng tôi cũng khỏe. ] Cát Á tinh nghịch mà nháy mắt mấy cái.

[ Cậu nằm mơ. ] Hoắc Phi không động đậy, lạnh lùng mà liếc hắn một cái.

Cát Á kỳ thật điều kiện tốt vô cùng, chẳng những tướng mạo tuấn mỹ, vốn thân phận vương tử tôn quý, muốn cái dạng tuấn nam mỹ nữ gì cũng có, nhưng cho tới một buổi yến hội nhiều năm trước, liếc mắt một cái liền thích băng sơn mỹ nhân lãnh đạm này, còn một vèo theo đuổi nhiều năm như thế. [ Ôi, tôi thật mệnh khổ thế này a? Yêu phải người không lương tâm như cậu. ]

[ Bổn thiếu gia ước gì cậu không yêu. ] Hoắc Phi không hiếu kì mà trừng hắn một cái,[ Nhớ kỹ, thời gian này đừng tới tìm tôi. Còn có, không có chỉ thị của tôi, không cho phép gây phiền phức cho Vân Dật Hội. ]

[ Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ. ]

[ Tốt lắm ] Hoắc Phi hài lòng mà quay đầu đi.

Cát Á đột nhiên từ phía sau một tay ôm lấy thắt lưng cậu, cười cười nói,[ Thế nào ngay cả tiếng hẹn gặp lại cũng không thèm nói đã đi rồi? ]

[ Ai cho cậu ôm tôi, Vương bát đản, buông tay! ] Hoắc Phi lại một chút tránh thoát không ra, tức giận mắng.

[ Ôm một chút sẽ không mất miếng thịt nào. ] Cát Á hết sức hưởng thụ cảm giác mỹ nhân trong lòng, mạo hiểm bị đánh dữ dội, vẫn không chịu buông tay.

[ Cậu muốn chết! ] Hoắc Phi mạnh cấp hắn một cái đánh.

[ Ai yêu, đau muốn chết. Cậu xuống tay sao tàn nhẫn như thế? Nghĩ muốn mưu sát thân phu a? ] Cát Á đau đến khom thắt lưng, nhăn mặt đau đớn nói.

[ Cậu dám nhảm nhí nữa, sau này chúng ta cả bạn bè cũng không làm được. ] Hoắc Phi cũng không thèm để ý đến hắn, quay đầu rời đi nhanh chóng.

Lưu luyến nhìn người đầu không quay lại mà chạy đi, Cát Á trong lòng âm thầm phát thệ lần nữa. A Phi, tôi nhất định chứng tỏ cho cậu thấy, ai mới là người chân chính yêu cậu. . . .

***************

Hạ Vũ Thụy ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn tư liệu và ảnh chụp trên bàn. Tất cả tình báo đều cho thấy, chủ sự đằng sau mọi chuyện chính là nước J Cát Á vương tử. Nhìn ảnh chụp Cát Á vương tử, rồi ảnh chụp trước đó tại Tokyo chụp được hắn và Hoắc Phi cùng một chỗ. Đáp án đã hết sức rõ ràng. Mình có nên cho lão đại biết không? Lão đại nếu như biết rồi, không biết sẽ làm ra sự tình gì.......

Hạ Vũ Thụy hết sức hiểu cá tính lão đại. Bởi vì phụ thân từng bị bạn bè cài bẫy, mất đi hết thảy, thậm chí trả giá bằng tính mạnh của mình, cho nên Trầm Quan Kiều không thể tha thứ nhất chính là phản bội. Tái Vân Dật Hội, điều thứ nhất trong bang quy, mệnh lệnh người phản bội bang sẽ chết. Không có bất cứ thông cảm gì. Mặc dù kể từ sau khi lão đại tiếp chưởng Vân Dật Hội, trên dưới một lòng, chuyện như thế chưa từng có phát sinh qua. Nhưng hôm nay... . . . Trời ạ, tất cả cho thấy Hoắc Phi phải là người đầu tiên bị chấp hành điều bang quy này, lão đại làm sao kham được đây? Hạ Vũ Thụy trái lo phải nghĩ, vẫn quyết định trước tìm Hoắc Phi nói chuyện rõ ràng một phen... . . . Đáng tiếc hết thảy cũng không kịp rồi.

Trước khi Hạ Vũ Thụy còn chưa tìm đến Hoắc Phi, Trầm Quan Kiều đã nhận được một phong thư thần bí. Bên trong có để năm ảnh chụp.

Một tấm là một bức ảnh vương tử ngồi trên ngôi vị hoàng đế, Bắc Kinh vốn là hoàng thất huy chương quốc kỳ của nước J ta.

Một tấm là bức ảnh đường khẩu Tokyo bị cài nổ tung.

Một tấm là hình một con rắn nhỏ màu lục có đầu mào gà.

Một tấm là một loại quả màu diễm hồng.

Còn có một tấm..... Là tấm ảnh Hoắc Phi bị vương tử nước J thân mật ôm lấy từ phía sau ... Địa điểm chụp đúng là nhà hàng ở Nhật Bản mà vài ngày trước bọn hắn đi! Trầm Quan Kiều ngồi trên ghế, toàn thân lạnh như băng. Ảnh chụp này giống như cuốn tiểu thuyết ảnh, đã nói rõ hết thảy.

Trầm Quan Kiều. . . . . Ngươi còn tiếp tục lừa mình dối người sao? Thừa nhận đi, thừa nhận người ngươi yêu đến phát cuồng đã liên hợp người đàn ông khác phản bội ngươi! Nỗi thống khổ bị phản bội cứ như thế khoan tim thấu xương, Trầm Quan Kiều nắm lấy ngực mình, đau đớn không cách nào hô hấp.

Hoắc Phi từ ngoài cửa vừa đi vào, chứng kiến anh rể sắc mặt thảm trắng, sợ đến lập tức vọt vào, hoảng loạn không ngừng sờ mặt hắn,[ Anh rể, thế nào rồi? Anh thế nào rồi? ]

Trầm Quan Kiều mồ hôi lạnh chảy ròng, kinh ngạc nhìn cậu.

Hoắc Phi chứng kiến người yêu như mất hồn, gấp đến độ xém chút khóc ra,[ Anh rể, anh nói chuyện a? Anh rốt cuộc thế nào rồi? Anh không thoải mái sao? Đi, chúng ta đến bệnh viện đi, em lập tức đưa anh đi gặp bác sĩ. ] Hoắc Phi vội vàng ôm lấy anh rể, đỡ hắn lên.

Trầm Quan Kiều chứng kiến vẻ mặt lo lắng của A Phi, trong lòng lại nóng lên, không nhịn được dâng lên ý tứ hy vọng,[ Phi, nói cho anh rể biết em không có phản bội anh, nói cho anh rể biết hình chụp này cũng không phải thật... ]

Hoắc Phi nghe nói sắc mặt trắng xuống. Run rẩy từ giữa làn môi hỏi: [ Cái gì... . Cái gì ảnh? ]

Thuận theo ánh mắt anh rể nhìn về phía ảnh chụp đặt trên bàn, Hoắc Phi một trái tim thẳng tắp mà rơi xuống vực.....

[ Em nói a? ] Trầm Quan Kiều mạnh bắt đến bờ vai cậu, dùng sức lay động,[ Nói hết thảy đều là hiểu lầm, nói Phá Vân Bang với em không có quan hệ, nói hết thảy chuyện nước J cũng không phải em cài bẫy anh, em nói! ]

Trái tim Hoắc Phi bị lay đến độ muốn vỡ tung... . . Anh ấy phát hiện rồi, anh ấy cuối cùng vẫn phát hiện rồi... . . . . . Anh ấy hận mình, anh ấy nhất định hận chết mình rồi! Không... . Đừng bỏ rơi em... . . Anh rể... . . .

Nỗi sợ sắp mất đi người đàn ông yêu quý làm cho Hoắc Phi không nhịn được nhuyễn nhược mà chảy xuống nước mắt, nắm lấy hắn khổ khổ cầu khẩn,[ Anh rể, là lỗi của em... . . . Là lỗi của em... Em rất muốn có được anh. . . Hết thảy đều là em không tốt, anh tha thứ cho em đi... . . . . ] Lời của Hoắc Phi đơn giản đã thừa nhận hết thảy.

Lần nữa giống như trong sơn cốc thế ngoại đào nguyên, toàn bộ phòng hội nghị này trong nháy mắt đột nhiên bịt kín sắc thái phản bội.

Trầm Quan Kiều nhìn tấm ảnh cậu cùng người đàn ông khác thân mật ôm ấp, thậm chí hoài nghi cậu chưa từng thật sự yêu mình... ... . . . Lừa dối... Hết thảy đều là lừa dối! Ghen ghét điên cuồng cùng lửa giận thiêu đỏ tận trời đã che mờ mắt Trầm Quan Kiều, hắn kéo mạnh ngăn kéo, móc ra cây súng, để lên trán người đàn ông!

[ Vân Dật Hội bang quy thứ nhất là gì? ]

Người phản bội bang sẽ..... chết.

Hoắc Phi phi thường rõ ràng đáp án này, nhưng trong lòng cậu lại đối chuyện tử vong này không có một chút sợ hãi, một đôi mắt chỉ là chớp chớp mà nhìn người đàn ông mình yêu đến phát cuồng, kinh ngạc hỏi,[ Anh rể, anh yêu em không? Anh còn yêu em không? ]

Trầm Quan Kiều nghe mà trái tim như đao cắt, nhấc tay lên hung hăng ném cậu một cái tát! [ Ngươi có tư cách gì hỏi ta vấn đề này? Ngươi có tư cách gì làm cho ta yêu ngươi? Ngươi phản bội ta, phản bội Vân Dật Hội! Ngươi. . . . . Đáng chết! ] Trầm Quan Kiều phát ra một tiếng rống giận, kéo khai chốt an toàn, vang lên tiếng viên đạn được nạp!

Cả một thế giới Hoắc Phi dựa vào để sinh tồn, tại một phát này, đã bụi bay khói diệt...

Nghe người đàn ông không bao giờ nữa yêu mình, cậu đột nhiên cảm thấy hết thảy cũng không có gì...

[. . . Em từng đã nói, có một ngày anh đổi ý, đừng nói miệng... . Làm ơn một súng bắn em. . . Anh rể. . . Anh bắn đi... . . ]

Tay Trầm Quan Kiều đang run rẩy. Hắn run rẩy dữ dội như thế, đến mức hắn hoài nghi chính mình có hay không tại sau một khắc sẽ phá thành mảnh nhỏ... Mình vốn yêu người đàn ông trước mắt này thế nào... Đã dùng tất cả mạng mình yêu cậu. . . . Ông trời, ông bảo ta làm sao hạ thủ được?

Nước mắt quay cuồng, Trầm Quan Kiều buông súng xuống, cắn môi dưới không làm cho chính mình khóc ra tiếng... [ Ngươi đi, đi thật xa. . . . . Ta vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi. . . . . ]

Tai nghe sự trừng phạt này đối với cậu mà nói còn đáng sợ hơn so với chết, Hoắc Phi tuôn ra lời khóc kêu như điên, lao đến ôm chặt lấy người mình yêu, điên cuồng khóc lớn,[ Đừng! Đừng! Em không đi! Em không rời khỏi anh! Anh gϊếŧ em đi, anh rể, anh tự tay gϊếŧ em đi ]

Chứng kiến cậu khóc, Trầm Quan Kiều cảm thấy chính mình sắp sụp đổ rồi!

Hắn sợ hãi chính mình sẽ ném bỏ tất cả nguyên tắc liều lĩnh mà tha thứ cậu, Trầm Quan Kiều thống khổ kêu to, cầm súng điên cuồng đập bể tất cả đồ vật trong tầm mắt, dùng sức đẩy cậu đi ra ngoài cửa, đóng cửa lại! [ Đi! Ngươi đi! ]

[ Em không đi! Em không đi! Anh đừng đuổi em đi! Anh rể. Anh rể... ] Hoắc Phi không ngừng chụp đánh lên cửa, khóc đến không thể hô hấp.

Âm thanh thật lớn kinh động mọi người, Hạ Vũ Thụy cùng tất cả báo cáo chạy lại đây trước tiên! Chứng kiến Hoắc thiếu gia luôn luôn cao cao tại thượng phát cuồng khóc hô, tất cả mọi người bị dọa đến choáng váng. Hạ Vũ Thụy là người đầu tiên đoán ra đã phát sinh sự tình gì. Trong lòng thán. Ôi, mình rốt cuộc vẫn chậm một bước.

[ Các ngươi tất cả đều lui ra. ] Hạ Vũ Thụy xua xua tay.

[ Đại ca. . . . Này rốt cuộc là... . ] Tiểu Châu vừa sợ hãi vừa tò mò mà hỏi.

[ Bớt dài dòng! Chuyện lão đại ngươi có thể hỏi sao? Đi xuống! ]

Chứng kiến Hạ đại đường chủ đã phát hỏa, mọi người lập tức chạy nhanh như chớp!

Hạ Vũ Thụy đi tới sau Hoắc Phi, lạnh lùng nói,[ Hoắc Phi, giống như đàn ông một chút, đứng lên đi. ]

Hoắc Phi hoảng đến không nghe, chỉ là khóc hô càng không ngừng chụp đánh cửa phòng,[ Anh rể, anh đừng đuổi em đi, mở cửa. . . . . Anh rể, anh mở cửa... . . . ]

Hạ Vũ Thụy nhìn bộ dạng si ngốc của cậu, rồi lại nghĩ lão đại bên trong khẳng định sắp điên rồi. Hắn suy nghĩ một chút, cắn răng nói,[ Hoắc Phi, theo tôi, tôi có biện pháp làm cho lão đại tha thứ cậu. ]

Ba ngày ba đêm. Trầm Quan Kiều không để tâm đến bất cứ ai, tự nhốt mình trong nhà, uống say như chết. Nhưng cho dù như vậy, làm sao cũng không cách nào chìm vào giấc ngủ. . . . Dưỡng thế nào cũng không cách nào xóa đi thân ảnh quen thuộc trong đầu. . .

[ Ác, phát hiện tóc bạc rồi, anh không xong rồi, anh rể, anh biến thành ông già rồi ]

[ Anh rể biến thành ông già, anh sẽ không thích em nữa? ]

[ Ôi...hì hì... , không cho anh biết, chờ anh tám mươi tuổi toàn bộ đầu tóc đều biến bạc, em sẽ nói cho anh biết... ]

Người yêu nụ cười như hoa, ghé vào trên người hắn chơi đùa mái tóc hắn... .

Phi... Bảo bối của anh...

Dùng sức vươn hai bàn tay ôm vào khoảng không, Trầm Quan Kiều từ trên sô pha ngã xuống, té trên mặt đất không thèm cử động. . .

Đột nhiên có người lấy tay vỗ vỗ mặt hắn,[ Lão đại, anh tỉnh lại. ]

[ Cút! ] Không nhịn được mà quơ tay hắn ra, Trầm Quan Kiều kể cả mắt cũng không buồn mở.

[ Lão đại, anh nếu không tỉnh sẽ phải hối hận, tôi chỉ nói với anh một lần, nghe hay không do anh. Hoắc thiếu gia cậu ấy tự biết tội nghiệt sâu nặng, mặc dù tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó trốn, cậu ấy nói nếu lão đại không chịu tự mình động thủ, vậy cậu ấy không thể làm gì khác hơn là tự mình làm. ]

Trầm Quan Kiều nghe đến đây sợ đến tỉnh rượu, vội vàng bò lên nắm lấy Hạ Vũ Thụy, lớn tiếng truy hỏi,[ Cậu ấy muốn làm gì? ]

[ Cậu ấy cầm theo súng, muốn làm theo bang quy. Hai phát bốn lỗ, trên đùi mình bắn hai phát súng. ] Hạ Vũ Thụy cố ý nói đến cực kỳ nhẹ nhàng, một bộ dạng cùng ta không quan hệ.

[ Cậu vì cái gì không ngăn cản cậu ấy?! ] Trầm Quan Kiều mắng lớn,[ Cậu ấy ở đâu? ]

[ Dưới lầu nhà anh. ] Hạ Vũ Thụy nhìn một chút biểu cảm,[ Hoắc thiếu gia sắp bắt đầu chấp hành rồi, lão đại, anh còn một phút. ]

Trầm Quan Kiều như tia chớp nhảy lên, hướng dưới lầu phóng đi!!!!

Hạ Vũ Thụy chậm rãi đuổi theo, ngoài miệng kéo theo nụ cười gian trá,[ Hắc hắc. . . . Các anh hảo hảo diễn cảnh sinh ly tử biệt các anh đi, tôi lại sắp có nhãn phúc xem kịch hay rồi, ôi...hì hì ]

Trầm Quan Kiều vừa đuổi kịp đến cửa liền chứng kiến người đàn ông.

Cậu ấy đã gầy đi một vòng lớn cầm súng, đạn đang được nạp! ! !

[ A Phi! Buông súng xuống! ] Trầm Quan Kiều kinh hoảng hô to.

[ Anh rể... . . ] Hoắc Phi nước mắt mông lông nhìn người đàn ông mình nhớ đến sắp phát cuồng, nghẹn ngào nói,[ Xin lỗi. . . . Là em quá ngang ngạnh... . Em không nên làm bất cứ điều gì... ]

[ A Phi, có cái gì chúng ta đợi sau hãy nói. Em buông súng trước. ] Trầm Quan Kiều trên khuôn mặt mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt không ngừng chảy xuống.

[ Không, anh rể... Em đã quyết định rồi. . . . Em biết anh là vì cha cùng chị hai không đành lòng cho em chết, nhưng bang có bang quy, em vẫn không thể trốn tránh... . ]

[ Đừng! A Phi, anh rể không cần em chịu phạt, em đem súng buông! ] Trầm Quan Kiều khẩn trương không ngừng run rẩy. Hắn lúc này không còn là lão đại xã hội đen, mà là một người đàn ông vì sinh tử của người yêu mà lo lắng đến sắp phát cuồng.

[ Không... . . Anh rể. . . Em hiểu anh, anh hận nhất người khác phản bội anh. . . . . Hiện tại anh chỉ là nhất thời không đành lòng. . . . Chung có một ngày, anh vẫn sẽ hận em. . . . . Sẽ vứt bỏ em. . . Cho nên. . . . . Vẫn là làm cho máu rửa sạch tội của em... hận của anh đi. . . . ]

[ Đừng, A Phi, anh rể không hận em, em dừng nghe anh rể nói... . ]

Thấy Trầm Quan Kiều còn chưa kịp đem lời nói xong thì Hoắc Phi đã khai phát thứ nhất —-

Bịch... . . . Thanh âm viên đạn kích phát giống như cự sét đánh vào lòng mình, Trầm Quan Kiều phát sinh một tiếng hô to kinh nộ, mạnh bổ qua —

[ Đừng... ]

Viên đạn xuyên qua đùi phải người đàn ông một mảng máu màu đỏ như tên phún ra. . . . .

Trầm Quan Kiều tiếp được thân thể cậu ngã xuống, khóc rống thất thanh,[ Phi, Phi... . . . . . ]

[ Anh rể. . . . . Anh đừng khóc... . ] Hoắc Phi nghĩ muốn nhấc tay lau đi nước mắt trút ra trên khuôn mặt người đàn ông, nhưng cậu hiện giờ rất đau đớn...

[ Phi, em vì cái gì ngốc như thế? ] Trầm Quan Kiều lệ chảy đầy mặt, đau lòng như muốn chết đi.

[ Anh rể, em biết anh không bao giờ yêu em nữa. . . Không sao. . . Em lần nữa bổ một phát súng. Van cầu anh. . . Đừng đuổi em đi. . . Có được không? ] Hoắc Phi nói xong thỉnh cầu chân thành nhất của mình, cố hết sức nghĩ muốn nhấc súng lên chịu thương, nhưng cậu không được... Khí lực toàn thân dần dần trôi đi, trước mắt cũng dần dần mơ hồ, người đàn ông mất máu quá nhiều cuối cùng bất tỉnh!

[ Không. . . . . Phi. Phi. Em tỉnh lại, đừng chết, van cầu em đừng chết! Anh rể không thể không có em a! Em chết rồi anh rể phải sống thế nào? Phi... ] Trầm Quan Kiều khóc ôm lấy người yêu của mình bỏ vào trong xe, chiếc xe chạy đi như bay. . . .

Gắt gao trừng một bãi huyết tích trên mặt đất, ở một bên chứng kiến hết thảy Hạ Vũ Thụy đã trợn tròn mắt tại chỗ. Chuyện này là thế nào? Mình đưa Hoắc Phi rõ ràng là súng không đạn a?

Lẽ nào cậu ta, trời ạ, Hoắc Phi, tên điên này! Cậu muốn hại tôi bị lão đại gϊếŧ sao? Hạ Vũ Thụy tức dậm dậm chân, cũng nhảy lên xe chạy đi. . . . .

Hết chương 10