Chương 8

Ngày thu đang đến gần.

Trong ngàn con hẻm nhỏ bé ở Tokyo, có một quán bar nhỏ đến không thể nhìn thấy.

Chủ nhân của quán bar không phải là một má mì bình thường, mà là một người đàn ông trung niên tướng mạo tương đối nhã nhặn.

Hôm nay bên ngoài trời mưa, chuyện làm ăn không được tốt lắm. Trong quán bar trừ ông chủ cùng người hầu rượu, chính là một người đàn ông gục lên góc bàn, uống đến say không còn biết gì.

Chính là trong một ngày quạnh quẽ như vậy, trong tiệm đột nhiên xuất hiện một nhân vật bắt mắt.

Đó là một chàng trai xinh đẹp cho dù trong đám đông liếc mắt một cái ta liền hợp nhãn.

Vóc người thon cao mảnh khảnh, tràn đầy nét ngoại quốc phong tình, khuôn mặt ngũ quan tuấn mỹ. Nếu như trên khuôn mặt cậu không treo theo vẻ lãnh đạm như thế, hoặc hứa sẽ làm cho người càng thêm dễ dàng gần gũi.

"Chào buổi tối. Bên này mời ngồi." Ông chủ lễ phép cười, lấy tay chỉ chỉ vị trí quầy bar.

Người đàn ông lắc lắc đầu, đi nhanh hướng cái bàn ở góc đi đến, đặt mông ngồi ở bên cạnh người khách duy nhất trong tiệm. "Cho tôi một whisky, không đá."

"Oh, được."

Người đàn ông cũng không lên tiếng, liền tiếp tục im lặng mà ngồi uống rượu.

Người đàn ông gục ở trên bàn hình như lúc này mới phát hiện bên cạnh có người, say khướt mà ngước đầu lên, "... Là anh, sao anh tới?"

"Nhớ cậu, liền tới thôi."

"Tôi không muốn thấy anh."

"Vậy cứ coi như chưa thấy tôi."

"Tôi cũng không phải người mù."

"Cậu không phải người mù, cậu là người điên."

"Tôi là người điên, vậy anh là cái gì?"

"Tôi là kẻ ngu."

"Ha, người điên sánh đôi cùng kẻ ngu hình như cũng không tệ."

"Sớm nói với cậu hai chúng ta rất xứng đôi rồi, cậu cho tới hôm nay mới thừa nhận?"

"Thừa nhận cái rắm. Đi đi."

"Tôi cái gì cũng giúp cậu làm, cậu lại có thể bảo tôi đi?"

"Anh giúp tôi cái gì? Có bản lãnh anh giúp tôi gϊếŧ hắn a."

"Muốn gϊếŧ hắn mặc dù rất khó, nhưng cũng không phải tuyệt đối không làm được. Tôi chỉ sợ cậu đến lúc đó sẽ gϊếŧ tôi."

"Anh gϊếŧ hắn, tôi đương nhiên muốn gϊếŧ anh."

"Điên, điên..."

"Ôi...hì hì." Chàng trai chớp cặp mắt say lờ đờ đột nhiên ghé gần tới, tại bên tai hắn quỷ dị mà cười nói, "Anh chớ sợ... Hắn nếu như chết, tôi cũng sống không được, nơi nào còn có mạng đi gϊếŧ anh?"

Người đàn ông nghe nói hốc mắt đột nhiên đỏ, lấy tay chặt chẽ mà ôm lấy cậu, "Cậu đừng như vậy, A Phi, cậu đừng như vậy!"

"Tôi như vậy thế nào? Tôi rất vui vẻ a... Tôi ở đây còn có không biết bao nhiêu đàn ông chờ theo tôi, muốn đi với tôi. Đàn ông Nhật Bản nói ra cũng không tệ, có muốn cùng nhau tới không?"

"Đủ rồi, cậu nhất định phải như vậy sao? Không có hắn, cậu còn có tôi a, cậu vì cái gì phải như vậy? Đủ rồi! Thật sự đủ rồi! Tôi van cầu cậu buông tha chính mình có được hay không?"

"Là hắn không chịu buông tha tôi... Mặc kệ ban ngày hay đêm tối... Hắn không có thời khắc nào là không ám ảnh tôi... Tôi hận hắn... Tôi rất hận hắn..."

"Khóc đi... Khóc ra sẽ tốt hơn."

"Ai nói tôi muốn khóc?!" Hoắc Phi mạnh bắt được cổ áo hắn, "Tôi thề tôi sẽ không bao giờ vì đàn ông rơi một giọt lệ nào nữa. Anh nghe rồi chưa?"

"Được được, tôi nghe rồi. Đi thôi, cậu uống nhiều lắm, tôi chở cậu về."

"Muốn đi về tự anh trở về. Tôi còn muốn đi cuồng hoan đây."

"Được được, tôi đi theo cậu, được rồi chứ?" Hắn thán một hơi, ôm theo người đàn ông say đến đứng dậy không nổi, bước đi ra ngoài quán.

Một chiếc xe màu đen dừng lại ở trước cửa, người đàn ông mặc tây trang vừa nhìn đến bọn họ đi ra, lập tức cung kính mà khom người, mở cửa xe!!

"Mời lên xe, Cát Á vương tử."

Cơ thể yêu mị dưới thân của mình trằn trọc xoay động, phát ra tiếng rêи ɾỉ lay động lòng người...

Dương cụ thô to điên cuồng mà xoay xoay trong hoa cúc dâʍ đãиɠ kia, làm cho người đàn ông đang khóc ôm chặt anh.

"A a... Rất thích... Rất thích anh... Anh rể... Anh rể —..."

Tiếng hô hoán của người đàn ông làm cho chính mình vừa yêu vừa thương.

Ôn nhu mà hôn nước mắt trên khuôn mặt cậu, tình ý không cách nào nói bằng lời doanh mãn trong lòng, Trầm Quan Kiều thầm nghĩ vĩnh viễn mà ôm chặt cậu, làm cho cậu ngoan ngoãn trong vòng tay của mình.

Ngay lúc anh muốn càng thêm dùng sức ôm cậu, người đàn ông đột nhiên từ trong lòng anh biến mất.

Tại bên bờ xa xôi nọ, tại nơi bờ sông chan chứa hồi ức ngọt ngào, cậu trong lòng một người đàn ông khác cười đến xán lạn như ánh mặt trời.

Đó là nụ cười mình yêu thích nhất a.

Đó là nụ cười chỉ thuộc về mình, là của một mình mình a!

"A Phi... Em lại đây, ở bên cạnh anh rể."

Nghe thanh âm của mình, người đàn ông đột nhiên không cười nữa.

Ánh mắt của cậu lạnh như băng, đầy căm hận.

Cậu quay đầu lại không nhìn chính mình một cái.

Cậu cưỡi trên người một người đàn ông khác, dâʍ đãиɠ mà đu đưa cơ thể, phát ra tiếng rêи ɾỉ như quên hình dạng...

Không —— A Phi, không nên... Không nên!

"Không —— "

Trầm Quan Kiều kêu to một tiếng, mạnh từ trên ghế nhảy lên!

"Vù vù..." Kích động hút hít không khí, Trầm Quan Kiều khắp mặt đều là mồ hôi.

Vừa lại gặp ác mộng rồi... Kể từ khi nhận được bức ảnh Hạ Vũ Thụy cho anh xem, anh liền liên tục gặp ác mộng đáng sợ này. Sự đố kị cường liệt gặm nhắm trái tim mình, rõ ràng thề phải buông tha người nhưng vẫn là chính mình không buông được.

Bang chủ xã hội đen quản lí tất cả công việc chưa bao giờ biết chính mình là người không kiên cường và hay do dự như thế.

"Lão đại, anh không sao chứ?" Hạ Vũ Thụy vừa đi tới cửa phòng hội trưởng liền nghe một tiếng kêu to, lập tức đánh mở cửa vọt tới!

Trầm Quan Kiều có điểm chật vật mà vuốt mặt, "Tôi không sao."

Cái gì không sao, vẻ mặt rõ ràng như muốn gϊếŧ người. Hạ Vũ Thụy bĩu môi.

Kể từ cái lão kia đi Nhật Bản, lão đại cả người có gì không đúng.

Mất đi vẻ lãnh tỉnh ổn trọng trước kia, biến thành bạo quân một hơi một tí tức giận, mọi người chỉ tỏ lòng kính sợ từ xa.

Bất quá... Hắn còn rất thích thú dáng vẻ hiện tại của lão đại, cảm giác tương đối như chính mình đây.

Hạ Vũ Thụy suy nghĩ nát lòng, nếu như lão đại nhìn ảnh chụp hôm nay, còn biết có thể hay không núi lửa bộc phát a?

Hắn còn thật muốn xem gương mặt như họa triệt để mất khống chế của lão đại, ôi...hì hì.

"Hạ Vũ Thụy, cậu tại đây cười khúc khích cái gì? Có việc mau nói." Trầm Quan Kiều không kiên nhẫn mà đập bàn.

Anh không có phát hiện anh trước đây tuyệt đối sẽ không làm ra những cử động nhỏ nhặt như thế.

"Ách, không có gì, tai mắt của chúng ta tại Tokyo vừa lại truyền tới hình của Hoắc thiếu gia, lão đại, anh nhất định không thể chờ được muốn xem rồi?" Hạ Vũ Thụy một khuôn mặt thành khẩn.

Trầm Quan Kiều hai mắt trừng theo ảnh chụp đặt lên bàn, như trừng một con rắn có độc. "Tôi không xem, cậu lấy đi."

"Thật sự? Được rồi, thật đáng tiếc, ảnh chụp lần này rất 'đặc sắc' đây." Hạ Vũ Thụy nhún nhún vai, "Theo dấu Hoắc thiếu gia vốn là lão đại giao cho, nếu lão đại không xem, tôi đây liền xé oh."

Hạ Vũ Thụy cầm lấy ảnh chụp, làm như đang xé bỏ.

"Chờ một chút!" Trầm Quan Kiều đột nhiên kêu to một tiếng.

"Thế nào, lão đại thay đổi tâm ý rồi?" Ôi...hì hì, chỉ biết anh không nhịn được.

"Tìm hiểu hành vi bên ngoài của thuộc hạ vốn là quyền trách của thân bang chủ, cầm tới."

Bởi, còn "thuộc hạ" đây, Vân Dật Hội một dàn anh em, lão đại anh thế nào chưa bao giờ chụp những người khác? Khẩu thị tâm phi.

"Này, lão đại, anh chậm rãi xem đi." Hạ Vũ Thụy giao ra một xấp ảnh chụp đưa vào tay anh, "Quán bar này vừa vặn là một cứ điểm nhỏ mà Vân Dật Hội chúng ta thiết lập, bức ảnh chụp được mặc dù không phải hết sức rõ ràng, nhưng nhìn ra được Hoắc thiếu gia cùng đối phương cảm tình tốt lắm, ôm chặt đến như thế."

Khuôn mặt trên ảnh chụp gần như muốn đốt thương mắt của Trầm Quan Kiều, cá tính thị huyết của xã hội đen tức khắc triển lộ không nghi ngờ, "Tìm ra người đàn ông cho tôi, tôi muốn người sống."

"Vâng. Vậy... Người đàn ông khác? Dáng vẻ của Hoắc thiếu gia tại Nhật Bản hình như rất được hoan nghênh, mỗi đêm đều mang đàn ông khác nhau trên giường. Lão đại anh xem phải thế nào —"

"Gϊếŧ bọn hắn cho tôi!" Trầm Quan Kiều cuồng nộ mà đem tất cả ảnh chụp xé tan thành từng mảnh!

Anh nhẫn nại không được, ác mộng gặp mỗi đêm hành hạ anh sắp điên rồi!

"Xã hội đen Nhật Bản không phải thịnh hành đem thi thể tưới bùn trầm trong vịnh Tokyo sao? Cậu cứ bảo bọn hắn làm như thế!"

Trầm Quan Kiều giờ phút này phảng phất như dã thú vừa tàn nhẫn vừa thị huyết, đối với con mồi sắp bị sát hại không chút lưu tình.

Hạ Vũ Thụy không chút nghi ngờ lão đại giờ phút này chính là nghiêm chỉnh, nhưng hắn không ngu đến làm như vậy.

"Này đương nhiên không khó làm rồi, bất quá tất cả số đàn ông này, nếu như gϊếŧ toàn bộ, sợ rằng sẽ khiến cho cảnh sát chú ý. Tôi xem phương pháp giải quyết tận gốc, triệt để, vẫn là nhắc nhở Hoắc thiếu gia thu lại một chút." Hạ Vũ Thụy thông minh mà làm lão đại hắn khổ sở vì tình, "Thân là phó tổ trưởng Vân Dật Hội, hành vi bên ngoài không thích hợp vốn sẽ tổn hại thanh danh bang ta, hết lần này tới lần khác Hoắc thiếu gia thân phận đặc thù, ai nói cũng không nghe, kể cả Triệu tổ trưởng cũng vô phương với cậu ta. Lão đại, anh xem... Có phải hay không tự mình đi một chuyến?"

Trầm Quan Kiều dưới sự cuồng nộ không có suy nghĩ nhiều, lạnh lùng mà ra lệnh. "Đi an bài máy bay tư nhân của tôi, lập tức xuất phát."

"Đêm hấp dẫn" nguyên bản là tên một quán gay bar ít ai biết đến ở Tokyo.

Nhưng chưa tới một tháng nay, chỉ vì sự xuất hiện của một người đàn ông, mà biến thành quán hot nhất Tokyo.

Nguyên bản trong quán chỉ có thưa thớt rơi rớt vài người khách, hiện tại biến thành sóng người đông đúc đến nước chảy không thông.

"Mau nhìn, cậu ấy ở trong đây." Một thiếu niên tướng mạo thanh tú lấy tay chỉ chỉ một người đàn ông trong góc, hai tròng mắt đột nhiên sáng ngời.

"Hả, quả nhiên danh bất hư truyện, đẹp!" Chàng trai tướng mạo cùng thiếu niên hoàn toàn trái ngược, lộ ra hết sức nam tính hưng phấn mà mở lớn mắt.

"Rất đẹp đi, xem thử vận khí của chúng ta như thế nào?" Thiếu niên mắt không chớp mà nhìn người đàn ông tuấn mỹ, nước miếng xém chút chảy xuống.

"Mày không hy vọng rồi, bạn tao nói cậu ta lần nào cũng chọn loại đàn ông mạnh mẽ như tao, loại như mày ni cô còn tránh xa nữa là."

"Tao mặc kệ, nói không chừng cậu ta hôm nay muốn thay đổi khẩu vị, không cho tao kiểm nghiệm, tao không từ bỏ ý định!" Thiếu niên hai tròng mắt vẫn thẳng nhìn chăm chú theo chàng trai xinh đẹp bị các người đàn ông háo sắc bao vây.

"Được rồi, đừng nói tao không khuyên mày, đợi lát đừng lấy ra vẻ mặt khóc tang a. Đi, chúng ta đi qua."

Hai người cùng nhau nghĩ muốn tận biện pháp chen vào vòng vây.

Người đàn ông nhìn gần càng lại tuấn mỹ đến khó có thể hình dung.

Cậu nửa dựa trên sofa ngồi trái phải đều là đàn ông mạnh mẽ tướng mạo đẹp trai, hai anh đẹp trai phảng phất như ganh đua mà tranh nhau nói, còn ân cần mà giúp người đàn ông chính giữa hai mắt nửa khép, mặt không biểu tình rót rượu.

"Môi của em thật xinh đẹp, hôn nhất định rất tiêu hồn." Người đàn ông mạnh mẽ ngồi ở bên phải đói khát mà liếʍ liếʍ môi dưới.

"Luận kỹ thuật hôn trong giới ai so qua được tôi, này anh, trước cùng tôi đấu thử đi." Người đàn ông mạnh mẽ ngồi ở bên trái cũng không cam yếu thế mà tranh đấu.

Đôi mắt của người đàn ông đột nhiên chớp qua một tia đau đớn khó có thể phát hiện, lên tiếng lạnh lùng nói, "Tôi không tiếp nhận hôn, muốn bị thao thì lưu lại, không muốn liền cút."

Mọi người ẩn tại quán bar này đã một tháng, vẫn là lần đầu tiên nghe người đàn ông lên tiếng nói chuyện.

Thanh âm cua cậu chứa đầy lực hút, tiếng Nhật nói cực hay, nhưng có thể nghe ra một chút khẩu âm ngoại quốc.

Mọi người không khỏi bắt đầu đoán cậu là từ nơi nào tới.

Bất quá bọn họ rất nhanh biết đáp án... Mặc dù đây là một loại phương thức phi thường kinh ngạc!!

Cửa của quán bar bị mạnh đạp mở, một đám đàn ông lực lưỡng mặc vest đen vọt tới, hướng trần nhà nổ ba phát súng!

Bang bang bang ——

Mọi người la hét, ôm đầu đến nơi nào đó chui rút. Chỉ có người đàn ông ngồi trên sofa không chút động mà uống rượu của mình, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.

Hai người đàn ông mạnh mẽ ngồi ở hai bên trái phải cậu trong lòng kỳ thật sợ đến muốn chết, nhưng bọn họ thật vất vả mới có dịp gần gũi người đẹp nổi tiếng, thực tại không nỡ rời khỏi.

"Trong mười giây tất cả đều cút đi ra ngoài!"

Chàng trai mặc đồ đen dẫn đầu sấm tới một chút ra lệnh, mọi người lập tức như được đại xá, tranh trước ra bên ngoài trốn.

Nhưng là ông chủ quán bar bản thân không thể trốn, nhìn một đám hung thần ác sát trước mắt không biết đánh nơi nào tới, hắn lộ sắc mặt khốn khổ, ai cầu khẩn tha, "Này mấy vị anh hùng, cái quán nhỏ của tôi không biết là nơi nào mích lòng các anh rồi, xin các anh giơ cao đánh khẽ, thông cảm hơn."

"Hừ, ngươi sấm đại họa rồi, lại có thể đắc tội lão đại 'Vân Dật Hội' chúng tôi, ngươi chờ đóng cửa cho khỏe đi!"

"Vân... Vân Dật Hội..." Chủ quán bar nghe nói xém chút bất tỉnh.

Ô... Hắn chết chắc rồi, hắn thế nào gặp phải một bang xã hội đen lớn như thế a?

Ngay lúc hắn xém tí quỳ xuống đất cầu tha thì một giọng nam trầm thấp cứu vớt hắn ——

"Tất cả tổn thất của quý quán, chúng tôi sẽ bồi thường gấp bội."

Từ trong bóng tối đi ra một người đàn ông cao lớn đĩnh bạt, khí thế tràn đầy hồn nhiên thiên thành. Anh nhìn như đối chủ quán bar nói chuyện, nhưng con ngươi đen cắn người lại không chớp mắt mà nhìn chăm chú chàng trai ngồi trên sofa.

"Các ngươi tất cả đều đi ra ngoài, ai cũng không cho vào."

"Tuân mệnh, lão đại."

Chờ quán bar sau khi yên ắng, Trầm Quan Kiều mới chầm chậm lên tiếng, "A Phi, theo anh trở về."

Hai người đàn ông trái phải ở bên cạnh Hoắc Phi nghe đến danh hiệu của "Vân Dật Hội" đã hoàn toàn cứng ngắc, cười lạnh mà nói, "Mày là ai, biết tao không? Bổn thiếu gia đang muốn làm việc, cút."

Hoắc Phi hướng phần eo hèn tiết hai người mà bấm một cái, hai người đàn ông mạnh mẽ lập tức a a kêu lên.

Trầm Quan Kiều thấy tình trạng đó thế là tức đến phát điên, không chút nào đắn đo mà rút ra súng, bang bang, hướng hai người bắn hai phát! "Không muốn chết thì cút!"

Tiếng đạn vang lên bên tai, đáng thương hai người đàn ông sợ đến tiểu trong quần, vội vàng lảo đảo mà chạy thoát ra ngoài!

"Cố gắng uy phong sao? Nghĩ muốn dọa nạt ai a?" Hoắc Phi ngược ngạo mà gác chân lên bàn, lạnh lùng nói, "Bổn thiếu gia không kiêng ngươi! Có bản lãnh cứ đối tôi nổ súng a?"

"Em có bản lãnh? Bản lãnh của em chính là đến nơi nào đó lên giường với đàn ông?" Trầm Quan Kiều trả lời lại một cách mỉa mai.

Hoắc Phi nghe nói tức được nhảy lên, một chân đá bay cái bàn trà trước mắt, chỉ vào mũi anh mắng lớn! "Con mẹ nó tôi muốn thao ai, muốn bị ai thao, cũng không quản Trầm Quan Kiều anh!"

"Em cứ xem xem anh quản hay không quản được!" Trầm Quan Kiều giận dữ, không hề báo trước mà ôm chặt Hoắc Phi, vừa dùng lực, vứt cậu lên vai khiêng đi ra ngoài.

"Tên khốn! Thả tôi ra! Thả tôi ra!" Hoắc Phi đầu trên chân dưới không ngừng vùng vẫy, liều mạng đấm đánh.

Trầm Quan Kiều mặc kệ Hoắc Phi đá đánh, mạnh nhét cậu vào sau xe ngồi ——

Cửa xe vừa đóng, Trầm Quan Kiều ấn nút bộ đàm, "Đến sân bay."

"Vâng."

Chiếc xe ụn tăng tốc ——

Hoắc Phi kể từ khi vào trong xe không phát một lời, chỉ là chặt chẽ nhắm mắt.

Trầm Quan Kiều yên lặng mà nhìn cậu một hồi, đột nhiên vươn tay vuốt ve gò má gầy gò của cậu, nhẹ nhàng nói, "... Em gầy đi."

Cũng chỉ là ba chữ ngắn ngủn như thế, Hoắc Phi lại không được rồi.

Mặt nạ vũ trang trong nháy mắt vỡ vụn, nước mắt kiềm chế nhiều ngày tràn ra mắt, Hoắc Phi mạnh đẩy tay anh ra, hí thanh khóc hô, "Đừng chạm tôi! Anh đừng chạm tôi... Đừng chạm tôi..."

Trầm Quan Kiều chứng kiến nước mắt cậu đau lòng giống như muốn chết đi, mạnh nhào tới ôm cậu vào lòng! "Phi, đừng khóc, đừng khóc... Đều là anh rể không tốt, anh rể liền mang em về nhà, chúng ta về nhà đi."

"Trầm, Quan, Kiều!" Hoắc Phi tránh thoát cái ôm chặt của anh, khóc hung hăng quăng anh một cái tát! "Anh cho Hoắc Phi tôi là cái gì? Là giấy vệ sinh anh dùng qua sao? Nghĩ muốn quẳng nơi nào thì quẳng nơi đó? Tôi trong mắt anh hạ tiện như thế sao? Trầm Quan Kiều... Tôi hận anh, tôi rất hận anh!"

Hoắc Phi thống khổ mà nắm đầu tóc mình, thất thanh khóc rống!

Trầm Quan Kiều đường đường lão đại xã hội đen tung hoành giang hồ luôn luôn nội liễm tỉnh táo, bị đánh bạt tai cũng không thèm quan tâm, hiện tại chỉ có thể tay chân không biết xoay sở ra sao mà ôm lấy người đàn ông trong lòng, bối rối giải thích, "Không phải! Anh rể không phải có ý này, Phi, em đừng khóc, van cầu em đừng khóc, em khóc làm trái tim anh đều tan nát..."

Người đàn ông ôm đầu khóc rống tuyệt không chấp nhận, khóc càng thêm lớn tiếng.

"Xin lỗi, đều là anh rể không tốt, hết thảy đều là lỗi của anh rể, em có thể đánh anh, có thể mắng anh, van cầu em đừng khóc..."

Hoặc là khóc đến mệt mỏi, hoặc là lời xin lỗi bối rối của người đàn ông có tác dụng, Hoắc Phi an tĩnh xuống, không hề khóc.

"Tới, em đánh a." Trầm Quan Kiều bắt được tay cậu, đặt ở ngực mình.

"Tôi không thích đánh anh, cút."

Trầm Quan Kiều ôn nhu mà xóa đi vệt nước mắt trên khuôn mặt cậu, cười cười nói, "Có phải không nỡ đánh anh rể không?"

"Ai không nỡ? Chờ tôi nghỉ ngơi đủ rồi, lại tiếp tục đánh." Hoắc Phi hung hăng mà trừng mắt liếc anh một cái.

Ánh mắt nuốt giận của người đàn ông chứng kiến trong mắt Trầm Quan Kiều chính là đáng yêu đến làm cho người chịu không được, anh cũng kiềm chế không được khát vọng tích áp nhiều ngày, trên khuôn mặt ướt nước mắt thổi phồng kia, thật sâu hôn lên ——

"Uh uh..." Hoắc Phi một bên nhận nụ hôn của người đàn ông, một bên rêи ɾỉ phát ra kháng nghị.

"Hừ uh... Ai cho anh hôn tôi... Tránh ra..."

"Anh muốn hôn... Cho anh hôn... Anh muốn em... Anh muốn đến sắp điên rồi... Phi..."

"Lừa tôi... Anh lại lừa tôi..." Nghe lời tỏ bày của người đàn ông, nước mắt vừa mới ngừng lại không nhịn được rớt xuống, Hoắc Phi vốn là bao nhiêu thống hận người đàn ông làm cho chính mình biến thành yếu đuối như thế.

"Thật sự, anh rể không có lừa em, là lỗi của anh rể... Anh căn bản không nên đưa em đi... Anh lừa ai đây? Anh kể cả chính mình cũng lừa không được..." Trầm Quan Kiều kích động mà hôn lên khuôn mặt không ngừng chảy xuống nước mắt của cậu, "Anh yêu em, Phi... Anh yêu em..."

"Câm mồm! Câm mồm!"

Không nghĩ đến Hoắc Phi nghe lời tỏ tình lần đầu tiên trong đời anh, chẳng những không có mừng rỡ, ngược lại dùng sức mà đẩy anh ra, lớn tiếng khóc hô, "Trầm Quan Kiều! Anh thế nào có thể hèn hạ như thế? Tôi đã bỏ cuộc rồi, tôi thật vất vả bỏ cuộc rồi, tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa! Sẽ không bao giờ quấn lấy anh nữa! Anh vì cái gì còn muốn lừa tôi như thế? Xem tôi bị anh vui đùa đến xoay mòng mòng, anh rất vui vẻ, có phải không? Có phải không?"

"Không phải!" Nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có bóp nghẹn tim anh, Trầm Quan Kiều kích động mà đỏ hốc mắt, "Vì cái gì không tin anh? Anh cả đời này, chưa từng đối bất luận kẻ nào nói ra ba chữ này... Kể cả chị gái em... Phi, em tin tưởng anh đi, đừng buông anh! Đừng không yêu anh! Anh yêu em... Anh thật sự yêu em..."

Mình không phải nằm mơ đi... Thần linh trên trời a, nếu như đây là mộng, xin đừng cho tôi thanh tỉnh. Cho dù tôi sẽ lập tức rơi xuống địa ngục a tị, tôi cũng cam nguyện.

Hoắc Phi đã dùng hết khí lực toàn thân, khóc hô ôm chặt lấy người đàn ông này. "Anh rể... Anh rể... Anh rể!" Tất cả đau khổ tích áp nhiều năm, nước mắt nhiều năm, cũng hóa thành hai chữ thật sâu khắc vào xương cốt!

"Có một ngày anh đổi ý, đừng nói ra miệng... Cứ bắn một phát gϊếŧ đi."

Tâm nguyện nhỏ bé như thế, chính là hạnh phúc lớn nhất mà Hoắc Phi có thể ao ước...

Hết chương 8