Chương 7

Qua hai ngày, Giang Kiêu Long cùng một máy bay lên thẳng được chọn lựa tốt nhất, đón lão đại cùng Hoắc thiếu gia trở về.

Máy bay cất cánh lập tức đưa hai người về nước.

Hạ Vũ Thụy suất lĩnh một tốp anh em tại cửa khẩu tổng bộ đứng xếp trật tự, nghênh đón lão đại thoát nạn trở về.

Chiếc xe đến cửa khẩu, người đàn ông im lặng mà ngồi ở trên xe, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nhìn không ra bất cứ biểu tình gì. Đã đổi sang tây trang anh tựa hồ khôi phục lại là một người đàn ông tự chủ nghiêm túc trước kia.

Hoắc Phi nội tâm dần dần tràn ngập khủng hoảng nói không nên lời, đột nhiên cầm tay anh, cố gắng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, "Anh rể, em..."

"Có chuyện gì về nhà nói." Trầm Quan Kiều cắt đứt lời cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cậu.

Tùy tùng mở rộng cửa xe, Trầm Quan Kiều vừa đứng lộ ra, mọi người lập tức khom người đồng thanh hô lớn, "Cung nghênh hội trưởng về nước." Trầm Quan Kiều hơi gật đầu, thản nhiên nói, "Các vị khổ cực rồi."

"Chào lão đại, anh cuối cùng trở về rồi, có một đống hội nghị chờ anh bắt đầu đây." Hạ Vũ Thụy cười cười nói.

Hoắc Phi đứng ở một bên nghe rất không cao hứng, "Anh rể vừa mới trở về, ngươi phải biết cho anh ấy nghỉ ngơi nhiều mới đúng."

"Ách, Hoắc thiếu gia, thật xin lỗi, tôi thế nào quên chúc mừng cậu. Xem trí nhớ của tôi này." Hạ Vũ Thụy khoa trương mà vỗ vỗ đầu mình.

Hoắc Phi không hảo khí mà nhìn hắn, "Chúc mừng tôi cái gì?"

"Chúc mừng Hoắc thiếu gia đại nạn không chết, lại được thỏa nguyện a."

Đối mặt với ánh mắt cùng lời nói hàm xúc ý tứ thâm trường của Hạ Vũ Thụy, Hoắc Phi trong lòng giật mình, hung hăng trừng liếc hắn một cái.

Hạ Vũ Thụy cũng không quản cậu, chuyển hướng Trầm Quan Kiều, giả vờ nói xin lỗi, "Lão đại, anh ngày đầu tiên trở về tôi liền an bài một đống hội nghị rồi, hy vọng anh chớ kiến trách. Bất quá anh cũng nghỉ ngơi nhiều ngày như thế, chắc hẳn rất có tinh lực?" Hay là tinh lực của anh đều bị người nào đó ép sạch rồi? Hạ Vũ Thụy trong lòng cười trộm.

"Không sao, cậu cứ sắp xếp hết." Trầm Quan Kiều gần như là cảm kích mà nhìn trợ thủ đắc lực của mình.

Anh hiện tại, muốn nhất chính là bận rộn. Tốt nhất là bận đến thiên hôn địa ám, làm cho anh không nhàn rỗi đi suy nghĩ miên man.

"Được, tôi đây liền đi từ cái đầu tiên đi, lão đại, anh trước xem tư liệu này..."

Hai người bên nói bên hướng thang máy đi đến.

Chặt chẽ đi theo sau anh rể, đáy mắt của Hoắc Phi chiếu ra đích thị người đàn ông đi nhanh về phía trước xa hơn, tiếng bước kiên quyết.

Người đàn ông cậu yêu đến phát cuồng, từ đầu đến cuối, cũng chưa quay đầu liếc cậu một cái...

Kể từ ngày quay về nước, Trầm Quan Kiều liền dùng mọi phương cách cực lực tránh né Hoắc Phi.

... Tránh né luôn đôi tinh nhãn bao hàm ngàn ngôn vạn ngữ kia.

Anh chẳng những kể cả nhà cũng không dám trở về, còn lấy lý do chính mình ra ngoài tuần thị đường khẩu nam bộ.

Mình rốt cuộc đang sợ cái gì?

Đứng nhìn xuống mặt đất phía trước cửa sổ, nhìn góc đường đèn đóm xán lạn, xe cộ tấp nập, Trầm Quan Kiều cười khổ mà hỏi chính mình.

Thân là long đầu đệ nhất đại hắc bang Á châu, anh cho tới bây giờ chưa sợ qua bất luận kẻ nào.

Nhưng hiện tại... Anh sợ hãi rồi.

Sợ cái luôn nhiễu loạn tâm thần anh, làm cho con người anh lâm vào vực thẳm bất luân.

Mình rốt cuộc phải đối mặt em ấy như thế nào?

Cộc —— cộc ——

Ngay lúc Trầm Quan Kiều nghĩ đến không còn là chính mình, tiếng gõ cửa cắt ngang mối nghĩ của anh.

Trầm Quan Kiều vuốt vuốt mặt, hít một hơi thật sâu. "Vào đi."

"Lão đại." Giang Kiêu Long mở cửa tiến vào.

"Muộn như thế, sao còn chưa nghỉ ngơi?"

"Lão đại, tôi... Tôi có lời muốn nói."

"Chuyện gì? Cậu nói."

"Tôi... Tôi..." Muốn chết, muốn hắn lên tiếng thế nào a.

"Rốt cuộc chuyện gì? Sao ấp a ấp úng, thật không giống cậu." Trầm Quan Kiều nhíu mày.

A a a, nhưng hắn, vì một đời anh danh của lão đại, Giang Kiêu Long hắn thông suốt!

"Lão đại, chuyện ngươi cùng Hoắc thiếu gia tôi cũng biết rồi!"

"Cái gì?" Trầm Quan Kiều chấn kinh mà trừng lớn mắt.

Chuyện lòng anh lo nhất rốt cuộc vẫn phát sinh rồi, Trầm Quan Kiều mị mắt, lạnh lùng lên tiếng, "Cậu làm thế nào phát hiện?"

"Ngày đó tôi ngồi trực thăng đi tìm anh, dùng kính viễn vọng mà thấy được anh cùng Hoắc thiếu gia tại bờ sông làm —— "

"Đủ rồi!" Trầm Quan Kiều hét to một tiếng.

Giang Kiêu Long bị hung hăng dọa nạt mà giật mình. Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy lão đại dỡ xuống cái mặt nạ tỉnh táo, lộ ra tình tự nội tâm.

"Lão... Lão đại, xin thứ lỗi, tôi không phải cố ý chứng kiến. Tôi cũng muốn coi như chưa thấy qua. Nhưng không được... Vì thanh danh Vân Dật Hội, vì thanh danh lão đại, tôi không thể làm như thế. Lão đại, coi như tôi cầu anh, đừng cùng Hoắc thiếu gia bên nhau nữa. Lão đại!" Giang Kiêu Long hốc mắt hóa đỏ, 'ba' quỳ xuống.

"Cậu như vậy là sao?" Trầm Quan Kiều giận dữ.

"Lão đại, giấy không gói được lửa, chuyện kinh thế hãi tục như thế, một khi sau này bị người biết, lão đại anh sẽ thân bại danh liệt!"

Ha ha, thế sự sao mà buồn cười, lời Hạ Vũ Thụy lúc đó khuyên hắn, lại làm cho người nguyên phong bất động mà đáp trả.

Trầm Quan Kiều khép mắt lại, "Cậu đứng dậy trước."

"Không, lão đại, tôi hôm nay chính là liều chết cũng muốn nói xong. Ở cùng đàn ông mặc dù không phải chuyện to tát gì, nhưng Hoắc thiếu gia không giống. Cậu ta không chỉ là em vợ của anh, còn là con trai duy nhất của Hoắc lão bang chủ, các anh tiếp tục như vậy, Hoắc gia có thể bị đoạn hương khói, anh không thể như vậy báo đáp người xem anh như con ruột Hoắc lão bang chủ a!"

Trầm Quan Kiều sắc mặt trắng toát.

Nhà vợ... Cha vợ đối mình ân trọng như núi...

Đúng vậy... Mình không thể... Mình chết cũng không thể gây chuyện có lỗi với ông!

Ép buộc chính mình phải bỏ qua những tâm tư trong đôi mắt như biết nói ấy, bỏ qua lời tỏ tình ngọt ngào kia, Trầm Quan Kiều dùng móng đâm vào lòng bàn tay mình thật sâu, từng chữ từng chữ nói, "... Tôi biết nên làm thế nào."

Có sự việc gì, tại một khắc này bác ly tính mạng của mình, đau đến làm cho người không cách nào hô hấp.

Trầm Quan Kiều cuối cùng rõ ràng, chỉ bất quá mấy ngày ngắn ngủn, chàng trai tại bờ sông cười xán lạn như ánh mặt trời, đã thật sâu chiếm cứ trái tim anh rồi...

Hoắc Phi cả đêm ngồi ở sofa hút thuốc, mãi đến bầu trời sáng rõ.

Người đó... Đến tột cùng trốn mình đến lúc nào?

Lời hẹn ước của chúng ta? Lời hứa anh đáp ứng mình?

Vì cái gì chưa bao lâu anh liền thay đổi?

Không thể... Anh không thể đổi ý, mình không cho phép anh đổi ý!

Hoắc Phi lấy ngón tay niết tắt thuốc, mặc kệ lửa kia đốt thương da thịt mình. Cậu như đau đớn tự ngược đãi chính mình, trong lòng điên cuồng gào thét, anh rể, anh trở về! Anh trở về!

"Hoắc thiếu gia, hội trưởng trở về rồi." Tiếng thông báo của quản gia cứ như mưa hạn trong sa mạc, làm cho Hoắc Phi khát vọng đến sắp phát cuồng bắt được cứu sinh.

"Trở về rồi... Anh rể trở về rồi!"

Hoắc Phi nhanh chân liền hướng cửa chạy, trùng hợp lúc người đàn ông vào cửa đυ.ng một cái đủ.

"Anh rể!" Hoắc Phi chặt chẽ mà ôm lấy người yêu, cái ôm chặt khoan dung quen thuộc kia làm cho cậu không phí sức đã đỏ hốc mắt, không nhịn được trong lòng thầm mắng chính mình.

Mẹ nó! Hoắc Phi, mày thật sự là vô dụng!

"Sao dậy sớm thế?" Trầm Quan Kiều thản nhiên nói. Anh phải cưỡng bách chính mình không thể động tay ôm lấy người trong lòng.

"Sớm cái gì? Em căn bản là không ngủ."

"Vì cái gì?"

"Anh biết rõ còn hỏi, anh biết rõ em đang đợi anh." Hoắc Phi bắt được vạt áo của anh, giả vờ giận mà nhìn anh, "Anh rể, anh có phải trốn em không?"

"Anh không biết em đang nói cái gì, anh mệt rồi. Anh muốn đi tắm, sau đó còn phải mở cuộc họp."

"Chúng ta cùng nhau tắm." Hoắc Phi dụ dỗ mà vòng lấy cổ anh, "Anh không quên lời hứa ngày chúng ta cùng nhau tắm rửa bên sông chứ?"

"Đừng quậy nữa." Trầm Quan Kiều không mở mắt, "Anh không có thời gian cùng em đùa giỡn."

"Anh thế nào không biết tình thú a? Hừ, không tắm thì không tắm." Hoắc Phi tức đẩy anh ra, "Tự em tắm được rồi."

Trầm Quan Kiều chán chường mà nhìn cậu, "Em cũng đi tắm đi, ăn mặc trang trọng chút. Hôm nay có một hội nghị trọng yếu, em đi theo anh."

"Em có thể đi theo anh? Thật sự?" Hoắc Phi gần đây hay bị đơn độc phái đi làm việc, đã thật lâu chưa được danh chính ngôn thuận theo anh rể cùng tham dự rồi.

Không phải cậu thích loại hội nghị nhàm chán đó, mà là cậu thích ngồi ở một bên, ánh mắt nghiêm chỉnh nhìn anh rể mở cuộc họp, đơn giản là đẹp trai ngây người!

"Uh, nhanh đi chuẩn bị." Trầm Quan Kiều chứng kiến vẻ mặt cực kì hưng phấn của cậu, trong lòng đau xót, không nhịn được lấy tay vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của cậu, "A Phi, xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì a?" Hoắc Phi cười cười nói, "Dự họp cũng không khổ cực a."

A Phi, xin lỗi, anh rể không thể tiếp tục phạm lỗi nữa.

Anh rể không thể tiếp tục làm em lâm vào chuyện tình bất thường như thế, không thể tiếp tục gây tội với vị cha vợ đối với anh ân trọng như núi.

Xin lỗi xin lỗi...

Trầm Quan Kiều không cách nào bày tỏ lời xin lỗi khỏi miệng, chỉ có thể nghẹn ngào trong lòng...

Vụt một cái lên đến phòng hội nghị ở tầng hai mươi chín, Hoắc Phi mới phát hiện người phụ trách tất cả đường khẩu đều tới rồi. Xem ra tràng hội nghị hôm nay thật sự rất trọng yếu.

Đợi hội trưởng ngồi vào ghế chủ tịch, hội nghị chính thức bắt đầu.

"Vân Dật Hội" sau khi Trầm Quan Kiều tiếp nhận, đã hoàn toàn thoát ly phương thức làm ăn truyền thống của xã hội đen, chọn kinh doanh xí nghiệp hóa, tại Á châu các nơi đều có đầu tư lớn.

Sau khi nghe xong hết một loạt báo cáo kế hoạch thiết lập casino tại Macao, cùng với báo cáo tài chính mới nhất của mấy đường khẩu, Trầm Quan Kiều chầm chậm lên tiếng, "Hôm nay, tôi có một tuyên bố quan trọng."

Mặc dù vẻ mặt của lão đại rất bình tĩnh, nhưng đi theo bên cạnh anh nhiều năm, Hạ Vũ Thụy vẫn mơ hồ nghe ra tia bất ổn trong thanh âm của anh, trong lòng âm thầm cả kinh.

Lão đại, anh chắc sẽ không làm việc gì ngu ngốc chứ?

"Mấy năm nay, sự phát triển của đường khẩu Tokyo càng ngày càng lớn, tôi quyết định vì tổng bộ phái ra một người, tăng thêm một phó tổ trưởng dưới tổ trưởng Triệu Thiên."

Mọi người nghe nói một trận bất ngờ. Đường khẩu Tokyo đầu ngày hôm nay mới vừa tăng một phó tổ trưởng, muốn tăng một người nữa sao? Hơn nữa lại là vì tổng bộ phái ra, chuyện này thật sự là trước giờ chưa từng có, thật sự là kỳ quái.

Chỉ có Triệu Thiên phảng phất biết chuyện từ trước đó, cũng không có lộ ra bất cứ vẻ mặt giật mình nào.

"Ứng cử viên này gần đây thực sự xuất sắc, tương lai đủ để đảm đương chuyện lớn, tôi cảm thấy là nên cho cậu ấy càng nhiều thời gian rèn luyện nữa... Hoắc Phi, cậu ngày mai tới ngay Tokyo nhận chức."

Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vẫn như thế động lòng người, nhưng trong khoảnh khắc này, mỗi câu mỗi chữ anh nói lại như là một lưỡi dao bén vô tình, ngay lúc Hoắc Phi không phòng ngự, một dao đâm xuyên qua trái tim cậu ——

Hoắc Phi không lộ ra bất cứ biểu cảm gì.

Không có mừng rỡ. Cũng không có bất mãn.

Nhưng đôi mắt của cậu đã bán đứng cậu rồi, làm cho Trầm Quan Kiều không thể không trốn... Trốn tránh đôi mắt trong nháy mắt đã cạn kiệt hào quang. Hạ Vũ Thụy một bên cũng chứng kiến hết thảy hai người.

"Lão đại, anh làm như vậy khác nào dùng dao gϊếŧ chết cậu ta"

Hạ Vũ Thụy đồng tình mà nhìn Hoắc Phi, trong lòng nhẹ nhàng thán. Quên đi, giúp cậu một tay.

"Thế sao, Hoắc thiếu gia mới vừa vào tổng bộ chưa bao lâu, rất nhiều việc thật vất vả mới nắm vững. Chính tôi cũng có rất nhiều chuyện muốn giao cho cậu ấy làm, hội trưởng có phải nên cân nhắc tuyển lại người?"

Hoắc Phi như cũ không phát ra âm thanh, chỉ là vẫn chuyên chú mà nhìn người đàn ông.

Trầm Quan Kiều trong lòng siết đau, nhưng trên khuôn mặt nhìn không ra một tia dao động. "Tôi quyết định làm cái gì thì như thế nấy đi?"

"Lão đại anh —— "

"Sự kiện này cứ quyết định như thế." Trầm Quan Kiều không hề phân thuyết mà cắt lời Hạ Vũ Thụy, đứng dậy, "Giải tán."

"Hội trưởng, tôi có thể bàn bạc riêng chứ?" Hoắc Phi cuối cùng lúc này lên tiếng rồi.

Thanh âm của cậu ám ách làm cho người không đành lòng nghe.

Trầm Quan Kiều thống khổ nhắm mắt.

Nhiều người cũng là lão giang hồ, cũng rõ ràng phát hiện không khí giữa hai người này không phù hợp. Dưới ám chỉ của Hạ đại đường chủ, rối rít bước nhanh ra ngoài.

Phòng hội nghị to như vậy một chốc liền chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hồi lâu, hai người chưa lên tiếng nói một chữ.

Cuối cùng vẫn là Trầm Quan Kiều phá vỡ không khí trầm muộn, chậm rãi lên tiếng. "Đi Tokyo trải luyện nhiều một chút, tốt cho em, chờ em trở về có thể —— "

"Em nếu như đi rồi, liền sẽ không bao giờ trở về nữa." Hoắc Phi không có bất cứ biểu tình gì mà nhìn anh, "Dù như vậy, anh cũng không có gì sao?"

Trầm Quan Kiều trong lòng chấn động, "Không nên nói bậy. Nơi đây vẫn là nhà của em."

Hoắc Phi cũng nhẫn nại không được mặt nạ hư giả này của anh, cứ như giữa bọn họ cái gì cũng chưa phát sinh qua.

Cậu đột nhiên đứng lên, một cước đá lăn cái ghế, cuồng nộ mà nhìn anh, "Em hỏi lại một lần nữa, dù như vậy, anh cũng không có gì sao?"

"Đủ rồi, A Phi." Trầm Quan Kiều nắm chặt nắm tay, cố gắng đè nén tình cảm dằn vặt nội tâm. "Hai người chúng ta vốn là không có khả năng. Tới đây ngừng thôi. Vì cha em, vì nhà họ Hoắc, vì tốt cho em, anh cũng không thể tiếp tục kéo em xuống vực..."

"Vì tốt cho em? Ha ha..." Hoắc Phi đột nhiên cười to lên, "Em xem vốn là vì chính anh? Sợ bị người biết rồi thân bại danh liệt đúng hay không? Sợ bị người biết rồi anh liền không bao giờ có thể làm lão đại người ta nữa, đúng hay không? Anh nói!"

"Phải, là anh nghĩ như thế." Trầm Quan Kiều hít một hơi thật sâu, lạnh lùng mà nhìn cậu, "Anh nghĩ như vậy có lỗi sao?"

Hoắc Phi nhìn vẻ mặt kiên quyết của người đàn ông, cơ thể khắc chế không được mà run rẩy, nước mắt cũng không nhịn được từ hốc mắt chảy xuống, "Em chưa từng muốn anh hi sinh cái gì, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, cũng chỉ là ở bên cạnh... Như vậy không được sao? Anh từng đáp ứng em a, anh rể, đừng đẩy em đi... Coi như em cầu anh..."

Trầm Quan Kiều nghe lòng đau như quặn.

Anh biết người đàn ông này tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ chấp nhận lên tiếng cầu người. Nhưng hôm nay... Anh không thể không ra tay, tàn nhẫn mà dứt lời thỉnh cầu của cậu.

"Đối với anh mà nói, bên cạnh em chính là một loại hi sinh. Em vẫn là nên đi đi."

Hoắc Phi cả người trong một khắc này đã tứ phân ngũ liệt. Tốn hết mọi tâm tư, dùng toàn bộ khả năng bản thân, đổi lại chính là câu nói vô tình không hơn không kém sao? Hoắc Phi, mày vì cái gì yêu cầu anh ta? Cậu vì cái gì phải hạ tiện như thế?!?! Tuyệt vọng cùng sỉ nhục không cách nào chấp nhận làm cho cậu thống khổ muốn phát cuồng, Hoắc Phi mạnh hất cao đầu căm hận mà nhìn người đàn ông ích kỷ vô tình này, từng chữ từng chữ mà nói, "Trầm. Quan. Kiều. Tôi. Hận. Anh!"

Hết chương 7