Chương 11: Vĩ thanh

Trong lúc Trầm Quan Kiều ngồi ngoài phòng phẫu thuật chờ kết quả khám, mỗi một giây đối hắn mà nói đều là dày vò.

Hắn vô số lần khẩn cầu trời cao, khẩn cầu cha vợ cùng người vợ quá cố phù hộ A Phi bình an vô sự. Ngay một lời vừa ra, cho biết viên đạn của cậu xém chút thương tổn đến đại động mạch, trải qua phẫu thuật khẩn cấp, đã không còn nguy hiểm tánh mạng, Trầm Quan Kiều khóc.

Ngồi ở bên giường bảo bối yêu thương, cầm bàn tay lạnh như băng của cậu, Trầm Quan Kiều một đêm không ngủ. Hoắc Phi vẫn mê man đến giữa trưa cách ngày mới thanh tỉnh.

Cậu mở mắt, một khắc cùng anh rể bốn mắt nhìn nhau, nước mắt đã chảy dai dẳng lại nhịn không được chảy xuống... . . .

[ Phi, đừng khóc, rất đau sao? ] Trầm Quan Kiều tay run run, vuốt ve khuôn mặt thảm thương của cậu.

[ Anh rể. . . . . tha thứ cho em... . . ] Hoắc Phi nội tâm sợ hãi vĩnh viễn mất đi người đàn ông này khiến cho cả cơ thể đau đớn.

[ Hư, cái gì cũng không cần nói, hết thảy đều qua... ] Trầm Quan Kiều đau lòng nhìn cậu.

[ Anh rể. . . . . Anh còn yêu em không? Còn yêu em không? ] Vấn đề này đối với Hoắc Phi mà nói so với tánh mạng còn trọng yếu hơn.

[ Anh yêu em... . . . Em bảo anh có thể nào không yêu em. . . Phi, anh rể không bao giờ muốn mất đi em lần nữa... ]

[ Em không phải nằm mơ đi... . . Ô. Anh rể. . . Ôm em một cái. . . . . ] Hoắc Phi khóc vươn hai bàn tay.

[ Bảo bối của anh... Anh rể ôm em, vĩnh viễn ôm em ]

Trầm Quan Kiều cũng chảy nước mắt, ôm chặt lấy bảo bối chính mình lần thứ hai mất đi đã quay trở về.

Mưa qua, trời trong.

Hôm nay khí trời cực tốt, Hoắc Phi cuối cùng có thể ra viện rồi.

Trải qua hai lần tu dưỡng tính khí, may là viên đạn không có thương đến gân cốt, miệng vết thương của Hoắc Phi đã dần dần lành lại.

[ Đến, ăn nhiều chút ] Trầm Quan Kiều ngồi ở bên giường, thổi bát canh trong tay, đang đút cho tâm can bảo bối của hắn.

[ Anh cho em là heo a, mỗi ngày đều đút cho em nhiều đồ ăn như thế. ] Hoắc Phi hấp hấp cái mũi, cậu chính là yêu nhất cái đẹp lại phi thường chú ý tới vóc dáng của mình.

[ Đúng vậy, heo con, nuôi em mập mạp, đem ra chợ bán giá cũng cao. ] Trầm Quan Kiều trêu chọc nói.

[ Hừ, anh muốn đắc ý, muốn phì chúng ta cùng phì, bắt đầu từ bây giờ, em ăn một cái, anh phải ăn một cái, nếu không em sẽ không ăn! ] Hoắc Phi quyết định phải triển khai tuyệt đại phản công!

[ Phi, em lại không ngoan rồi? ] Trầm Quan Kiều bất đắc dĩ cười khổ .

[ Mặc kệ, đưa bát tới, nào, miệng mở to ra. . . . Uh, bảo bảo ngoan, uống nhiều một chút vậy mới mau chóng lớn lên oh. ] Hoắc Phi lấy khẩu khí hiệu suất cao dụ anh rể uống vài hớp.

Kỳ thật không phải cậu làm nũng, mà là cũng muốn bồi bổ cho người yêu. Anh rể đáng thương thời gian này ở bệnh viện chăm sóc cậu, đã gầy không ít, thấy vậy cậu đau lòng muốn chết, hai người cứ như vậy anh đút cho em, em đút cho anh, ngọt ngào đến không thể tách ra.

Thật không ngờ cảnh tượng ngứa ngấy cả người như thế đã bị Hạ Vũ Thụy cùng Giang Kiêu Long len lén vào phòng bệnh thấy tường tận. Hạ Vũ Thụy thấy vậy cực kì hứng thú, Giang Kiêu Long lại kinh hãi đến run rẩy. Đáng tiếc bọn hắn vẫn đánh giá thấp nhĩ lực từng chịu qua huấn luyện nghiêm khắc của lão đại bọn hắn có bao nhiêu nhạy cảm.

Trầm Quan Kiều ngay cả mắt cũng không buồn nâng, chậm rãi lên tiếng. [ Tôi đếm đến ba, nếu không cút ngay, cẩn thận tôi kêu sát thủ xử lý các cậu ].

[ Ha hả, lão đại, chúng tôi cũng là vừa mới tới, vừa mới tới mà thôi. ] Hạ Vũ Thụy vội vàng kéo theo Giang Kiêu Long đi ra.

[ Hừm, có chuyện gì mau nói, A Phi còn phải ăn cơm đây. ]

[ Oh, không có gì, tôi chỉ là tới đón Hoắc thiếu gia xuất viện, nhưng thật ra Giang đại đường chủ có việc tìm lão đại. ] Hạ Vũ Thụy vội vàng đẩy tên ngốc kế bên.

[ Ô... Đầu heo, tại sao cậu đột nhiên đẩy qua đây, tôi còn chưa nghĩ đến phải nói thế nào a? ] Giang Kiêu Long gấp đến độ nhảy chân.

[ Ngưng nói dài dòng đi, Kiêu Long, rốt cuộc chuyện gì? ] Trầm Quan Kiều cau mày.

Thừa dịp hai người đối thoại, Hạ Vũ Thụy len lén hướng Hoắc Phi nháy mắt, ám chỉ có lời muốn nói với cậu. Thời gian này lão đại nửa bước không ly mà chiếu cố Hoắc Phi, kể cả công ty cũng không đi, chính là như trẻ sinh đôi liền thân, hại hắn cũng chưa có dịp đơn độc gặp cậu bàn luận.

Hoắc Phi suy nghĩ, trầm ngâm chốc lát, suy nghĩ biện pháp rời anh rể. [ Anh rể, em đột nhiên muốn ăn gia điếu chung thiêu ở phố đối diện. ] (chỉ biết là một loại bánh)

[ Được, anh rể đi mua. ] Trầm Quan Kiều sủng nịch mà xoa đầu cậu.

Mắt thấy biện pháp của Hoắc Phi có hiệu quả, một người vóc dáng cao lớn mặt trắng nhảy ra tự xung phong đi! [ Tôi đi mua được rồi, chuyện chạy chân như thế sao có thể kêu lão đại đi làm đây? ]

Hạ Vũ Thụy thấy thế tức đến xém chút một cước đá bay hắn!

Còn may Trầm Quan Kiều khéo léo cự tuyệt,[ Không cần đâu, tôi tự mình đi. Đúng rồi, cậu không phải có việc muốn nói với tôi sao? Cùng đi. ]

[ Vâng, lão đại. ] Giang Kiêu Long ngoan ngoãn theo lão đại đi ra ngoài.

[ Chuyện gì nói đi. ] Trầm Quan Kiều vừa ra phòng bệnh liền đối mặt thuộc hạ, vẻ mặt bất giác trở nên nghiêm túc.

Giang Kiêu Long xem đến vẻ mặt lão đại vốn dĩ lời khó có thể nói ra miệng, càng xém chút nghẹn chết trong cổ họng.

Nhưng vì siêu tiểu quỷ kia liên lụy, hắn cũng chỉ hảo nhẫn nhịn trương mặt ra.

Ô. . . Giang Kiêu Long, tổ tiên ngươi rốt cuộc là thiếu cậu ta bao nhiêu hả?

[ Uh. . . Lão đại, vốn là như vậy, về họa của cháu tôi gây nên, có thể hay không nể phần tôi tha thứ hắn một lần? ] Giang Kiêu Long lo lắng nói.

Trầm Quan Kiều nhìn anh em tốt một khuôn mặt lo lắng, đột nhiên nổi lên ý niệm trêu cợt. Ôi, xem ra chính mình cũng bị A Phi dạy hư mất.

[ Uh, này sao. . . . ] Trầm Quan Kiều cố tình trù trừ.

[ Lão đại, chỉ cần anh có thể hết giận, dù là muốn hai phát bốn lỗ, hay bốn phát tám lỗ, tôi cũng chịu! Thỉnh lão đại bỏ qua cho hắn đi. ] Trầm Quan Kiều nghe nói kinh ngạc,[ Kiêu Long, cậu lại có thể đồng ý vì hắn chịu đại tội như thế, lẽ nào cậu đối hắn... ]

[ Không có, tôi không có yêu hắn, tôi thế nào có thể yêu hắn, tôi. . . . ghét hắn còn không kịp... ] Giang Kiêu Long chính là thử địa vô ngân tam bách lưỡng (tương tự như câu 'lạy ông tôi ở bụi này').

Trầm Quan Kiều từng thấy qua tên nhóc kia, liếc mắt một cái liền nhìn ra không phải nhân vật đơn giản. Trong lòng âm thầm thán một cái, anh em tốt của hắn nội tâm cương trực bị hắn ta coi trọng rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây? Ôi, quên đi, mỗi người có quyền chọn ý trung nhân cho riêng mình. Là phúc là họa, là khổ là ngọt cũng chỉ có chính mình có thể hiểu được. Như chính hắn không lâu thua trong tay A Phi, nói ra ai tin đây?

Trầm Quan Kiều nghĩ tới tâm can bảo bối của mình không nhịn được lộ ra mỉm cười,[ Được rồi, cậu trở về nói cho hắn biết, nợ này tôi tạm gác lại. Lần sau nếu hắn bắt nạt cậu, tôi liền gom hai chuyện lại tính một lần. ]

[ Cám ơn lão đại, cám ơn lão đại khoan hồng độ lượng. ] Giang Kiêu Long lúc này mới yên tâm bỏ tảng đá lớn trong lòng.

Y, không đúng, vừa rồi lão đại nói cái gì? Lần sau nếu hắn bắt nạt mình?

A a a a a. . Lão đại anh nghe cái gì rồi? ! ? !

Hạ Vũ Thụy, tôi gϊếŧ cậu!

Trong phòng bệnh, Hạ Vũ Thụy đang cùng Hoắc Phi nói chuyện đột nhiên cảm thấy lỗ tai phát ngứa, không nhịn được lấy tay kéo kéo lỗ tai.

[ Uh, tiếp tục, Hoắc đại thiếu gia, tôi xin hỏi cậu a, cậu ngày đó rốt cuộc vì cái gì đột nhiên muốn giữ đạn trong ổ đạn? Tôi đưa cậu rõ ràng là bao đạn không a ]

[ Bởi vì tôi không muốn tiếp tục lừa anh ấy. . . . . ] Hoắc Phi lộ ra một nụ cười cay đắng,[ Tôi tới nay vẫn thầm nghĩ như thế nào đạt được anh rể, mặc kệ bất cứ thủ đoạn gì tôi cũng không quan tâm; nhưng tôi đã quên, anh ấy cũng là người, anh ấy cũng sẽ bị thương, cũng sẽ khổ sở, mặc kệ tôi có lý do vĩ đại thế nào, trong lòng anh ấy tôi dù sao đi nữa đã phản bội anh, cho nên, tôi thà rằng không có đôi chân này, cũng không muốn lừa anh ấy nữa. ]

[ Cậu điên thật rồi! Cậu nếu như vạn nhất, tương lai lão đại biết là khổ nhục kế của tôi, tôi đây không phải tiêu tùng rồi! ]

[ Đúng vậy, cậu tiêu tùng rồi. ] Trầm Quan Kiều đột nhiên từ phía sau đi ra.

[ A a a a a... . . Lão đại anh sao trở lại mau thế? ] Hạ Vũ Thụy sợ đến từ trên ghế nhảy bật lên.

Ô. . . Lão đại, nghe trộm là độc quyền của người ta, anh thế nào có thể bắt chước tôi?

[ Kiêu Long giúp việc sắp xếp đội, tôi trở về trước, không được sao? ] Trầm Quan Kiều lạnh lùng cười.

[ Được được, thế nào không được, a, cái lão này rất ngu, nói không chừng sẽ gây lỗi, tôi đi giúp hắn! ] Hạ Vũ Thụy cất bước định chuồn mất.

[ Đứng lại cho tôi! ] Nghĩ muốn chuồn mất, không có cửa đâu! Dám ra chủ ý tệ hại này, cho bảo bối của tôi làm chuyện nguy hiểm như thế, Hạ Vũ Thụy ngươi chết chắc rồi!

Hoắc Phi xem chuyện ngoài dự định, trong lòng cực kì sợ hãi,[ Anh rể... . . . . Anh đừng tức giận ]

Chứng kiến A Phi sợ đến mặt trắng không còn chút máu, Trầm Quan Kiều vội vàng ngồi vào bên cạnh cậu, ôm lấy cậu, hôn hôn an ủi,[ Đừng sợ, anh rể không giận em, đừng sợ... . . ]

Hoắc Phi nghe anh rể nói lúc này mới yên tâm, vội vàng xin giúp,[ Anh cũng không nên giận Vũ Thụy, hắn cũng là muốn tác hợp cho chúng ta. ]

[ Đúng a đúng a ] Hạ Vũ Thụy gật đầu liên tục, Hoắc Phi, coi như cậu có nghĩa khí!

[ Hừ,] Trầm Quan Kiều lạnh lùng mà quét mắt Hạ Vũ Thụy, [ Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha ]

[ Ô. . . . . Tội sống là cái gì? ]

[ Đến lúc sau cậu sẽ biết. ] Trầm Quan Kiều thần bí khó đoán mà cười.

Dự cảm không rõ nổi lên trong lòng, Hạ Vũ Thụy không khỏi chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. . .

Cách ngày vừa vào ca, một chồng công văn cùng con dấu của hội trưởng ngăn nắp đặt trên bàn làm việc của hắn —–

[ Bắt đầu từ ngày hôm nay, do Hạ Vũ Thụy đường chủ tạm quyền chức Vân Dật Hội hội trưởng, thẳng đến chờ tôi về nước ]

Thẳng đến chờ tôi về nước?

Khôn khéo như Hạ Vũ Thụy lập tức nhìn ra huyền cơ trong đó.

Ta... . . Ý nói là lão đại sẽ không tới, tiếp tục bên ngoài tiêu diêu, mình ở đây làm chức hội trưởng này a?

A a a a... . . Đừng a! Cha cứu ta!

Kỳ thật Trầm Quan Kiều căn bản không có mang Hoắc Phi ra nước ngoài, mà là đi tới một khu núi hẻo lánh phía đông.

Trầm Quan Kiều chạy xe quẹo sang bên phải đi vào một đường núi nhỏ phi thường ẩn khuất, lại đi xuống phương hướng sườn núi mất mười phút, cuối cùng dừng ở một đáy sơn cốc nho nhỏ.

Trầm Quan Kiều kéo theo Hoắc Phi xuống xe, hai người đi bộ xuyên qua một rừng cây rậm rạp.

[ Phi, anh rể có một món quà muốn tặng em. ] Trầm Quan Kiều chỉ theo con sông nhỏ mỹ lệ uốn lượn chảy qua sơn cốc, ánh mắt chan chứa hoài niệm. [ Em xem, sơn cốc này có phải cảm giác rất quen thuộc hay không? ]

Hoắc Phi sớm nhìn đến sơn cốc này, nước mắt đã không nghe sai khiến mà chảy xuống,[ Kể từ sau khi chúng ta về nước, anh liền bắt đầu phái người tìm, tìm hồi lâu thật vất vả mới tìm được. Anh dùng danh nghĩa của em mua lại, em thích chứ? ]

Trầm Quan Kiều ôn nhu cười, nhẹ nhàng hôn lên giọt lệ trên khuôn mặt cậu.

[ Không thích, anh hại em khóc, xấu xa! ] Hoắc Phi vừa khóc vừa cười hướng cổ hắn cắn một cái.

[ Không thích hả? Anh đây tặng nó cho người khác được rồi. ] Trầm Quan Kiều một bộ vẻ mặt nghiêm chỉnh.

[ Anh dám? ] Hoắc Phi hung hăng trừng mắt một cái.

[ Vậy thành thật cho anh rể biết, có thích hay không? ]

[ Thích! Thích! Thích muốn chết ] Hoắc Phi lúc này mới vui vẻ kêu to lên, kéo theo người đàn ông yêu mến hướng sông chạy trốn! [ Ha ha... Anh rể, chúng ta tới bơi đi! ]

Chàng trai dưới ánh mặt trời cười thật đẹp, đã cấm dục hai tuần Trầm Quan Kiều đứng trong nước, không nhịn được cởϊ qυầи áo cậu, từ đôi môi gợi cảm của cậu, hôn thẳng một đường đến đầu nhũ hồng sắc dụ người...

[ A a. . . . . ] Hoắc Phi dùng tay luồn vào tóc người đàn ông, ngửa đầu rêи ɾỉ cuồng hỉ. . . . .

[ Bảo bối của anh... ] Trầm Quan Kiều vừa liếʍ vừa cắn, làm mềm tử huyệt mẫn cảm của người đàn ông.

[ Hừ uh, thật thoải mái. . . . . Thoải mái muốn chết... Ô. . . Anh rể. . . . . Bên này cũng muốn... ] Hoắc Phi thở hổn hển dùng đầu nhũ kia khát vọng đến ngứa ngấy đưa vào miệng người đàn ông. Nhưng người đàn ông gian xảo tuyệt không nghe theo, vẫn kiên trì mυ"ŧ khỏa hồng sắc bên phải đã bị chơi đùa đến sưng lớn gấp hai lần.

[ Ô... . Anh rể thật xấu... Thật xấu ] Hoắc Phi lấy tay nắm rối rít mái tóc dày đen của người đàn ông.

[ Dám mắng anh rể? Hừ, anh rể hảo hảo trừng phạt em, nằm sấp lại cho anh! ] Trầm Quan Kiều chỉ tảng đá lớn phẳng bên bờ sông.

Hoắc Phi bị khẩu khí mệnh lệnh của người đàn ông làm cho hưng phấn vô cùng.

Ngày thường tất nhiên thích được sự sủng nịch bảo hộ của anh rể yêu dấu, nhưng tại phương diện tình ái, Hoắc Phi càng thêm thích hành vi cường chế theo khuynh hướng ngược đãi của người đàn ông.

Bò lên trên tảng đá, Hoắc Phi quỳ rạp trên bề mặt, vểnh cao mông mình.

[ Trẻ con không ngoan sẽ phải nhận trừng phạt, này là trách nhiệm làm anh rể. ] Trầm Quan Kiều vẻ mặt nghiêm túc nói,[ Tự mình cởϊ qυầи ra! ]

[ Vâng. . . . . ] Hoắc Phi hai mắt ướŧ áŧ kéo quần mình xuống, âm hành sớm đã cương cứng liền nảy bật ra. . . . .

[ Đồ dâʍ đãиɠ! ] Trầm Quan Kiều thấy tình trạng đó phi thường tức giận, ba ba mà tát lên cái mông đang cực kì khao khát, phát ra âm thanh dâʍ ɭσạи. . . . .

[ A a a... . A a a... . ] Đau đớn khiến cho Hoắc Phi hưng phấn mà thét lớn, tính khí trong thời gian ngắn không ngừng rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ đáng xấu hổ. . . .

[ Cái mông dâʍ đãиɠ của em không phải cũng ướt rồi? Hở? ] Trầm Quan Kiều vươn một ngón tay chen vào giữa mông người đàn ông.

[ Ha a ha a. Em không biết. . . . A a. . . . Anh rể... Xuyên vào đi... . ]

[ Không dễ dàng như thế, tự mình bài khai cái mông cho anh xem, nhanh! ]

[ Vâng... . . . ] Hoắc Phi nhịn xuống toàn thân ngứa ngấy, thở dốc dùng hai bàn tay duỗi đến hậu phương, bài khai cái mông của mình.

Cậu biết người đàn ông này đang nhìn.

Như con chó ngã quỳ trên mặt đất, dùng chính mình bộ vị khó coi nhất không chút nào che lấp mà trình hiện trước mặt người đàn ông, loại cảm giác bị cường liệt thị gian (kiểu như tra tấn bằng mắt) quá mức dâʍ ɭσạи, Hoắc Phi xém chút không nhịn được bắn ra...

[ Nhịn xuống cho anh, chưa có sự cho phép của anh rể, dám bắn ra, anh liền trói em lên cây dùng dây da quất! Tại địa phương này không ai tới cứu em. ]

Cho dù có, em cũng không muốn cho người khác cứu, Hoắc Phi dâʍ đãиɠ nghĩ.

[ Nghe rồi chứ? Thế nào không trả lời? ]

[ Vâng, nghe rồi... . ]

[ Tiếp tới mặc kệ anh rể thế nào trừng phạt em, cũng nhịn xuống không được phép bắn tinh. ]

[ Biết rồi. . . ]

Bởi vì không được phép quay ra đằng sau nhìn, Hoắc Phi chỉ có thể bằng cảm giác cảm thụ hết thảy người đàn ông đối cậu làm.

Đợi một lúc, Hoắc Phi khát vọng đến sắp điên, một thứ nóng nóng mềm mềm liếʍ lên cúc huyệt cậu... . . .

Hoắc Phi ngây dại. . . . Đầu cậu trống rỗng, chấn kinh đến xém chút ngất đi... Anh rể của ta... . Anh rể cao cao tại thượng, chính kinh uy nghiêm của ta mà lại đang liếʍ....của ta.....

[ Tiếp tục bài khai cái mông, muốn hay không anh rể dùng đầu lưỡi luồn vào? ]

Câu hỏi của người đàn ông chính là dâʍ ɭσạи đến làm cho người phát điên, Hoắc Phi gần như có thể dừng lại bắn một phát, nhưng nhớ tới mệnh lệnh, vội vàng hít sâu một hơi, cường nhịn xuống du͙© vọиɠ bắn tinh. [ Muốn... . Muốn đến chết rồi, anh rể. . . Cầu anh, dùng đầu lưỡi luồn vào! ]

Lỗ cúc hoa XXOO màu hồng tại dưới lưỡi chính mình tham lam vừa trương vừa hút, Trầm Quan Kiều ha ha cười, đầu lưỡi linh hoạt một chút liền có thể đi vào được cúc huyệt! !

[ Y a a a a... . . ]

Đầu lưỡi tà ác vạch qua mỗi một tấc nhục bích dâʍ đãиɠ, rất nhanh mà tiến tiến ra ra, lặp đi lặp lại đâm vào rút ra, làm cho người đàn ông tiếp tục theo lưỡi mình phát ra tiếng khóc dục tử... .

[ Ô. . . Thật đã thật đã. . . Đầu lưỡi anh rể sướиɠ chết em rồi. . . . Ô. . Làm sao bây giờ. . . Làm sao giờ. . . . Anh rể. . . Em muốn chết... ]

Cảm giác được tuyên đạo kịch liệt co rút đột nhiên kẹp chặt đầu lưỡi hắn, một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ ngọt ngào tràn vào giữa hai môi hắn, Trầm Quan Kiều đột nhiên xấu xa rút đầu lưỡi ra, rời khỏi nhục thể sắp cao trào của người đàn ông... .

[ A a a a. . . Đừng đi! Ô... Anh rể thật xấu. . . ]

Trong thân thể hư không khiến người phát cuồng làm cho Hoắc Phi khóc xoay người ôm chặt người đàn ông yêu quý,[ Anh rể, van cầu anh. . . . ]

[ Cầu anh cái gì? ] Trầm Quan Kiều nắm lấy đầu người đàn ông, hai mắt không chớp mà nhìn chăm chú cậu.

[ Yêu em. . . . Thao em! ! ]

[ Dùng cái gì thao? ]

[ Côn ŧᏂịŧ... Em muốn vật đầu to của anh! ] Hoắc Phi mặc kệ xấu hổ mà nắm lấy hung khí hỏa nhiệt mềm dính thật lớn kia.

[Hoắc đại thiếu gia cao cao tại thượng có thể đối người đàn ông nói ra chuyện như thế sao? ] Trầm Quan Kiều gian tà cười hỏi.

[ Hừ uh. . Chỉ có anh. . . . Em chỉ có đối anh rể của em nói..... ] Hoắc Phi đưa mặt chôn vào giữa hai chân người đàn ông mình yêu, vươn đầu lưỡi dâʍ đãиɠ mà liếʍ lên,[ Hừ uh. . . . Yêu anh. . . . Em rất yêu anh... Yêu anh chết đi được... ]

[ Đồ dâʍ đãиɠ, em là nói với côn ŧᏂịŧ của anh, hay là nói với anh? ]

[ Hừ uh. . . . . Cái miệng ở trên là nói với anh rể... ] Hoắc Phi cong miệng lên tiếp tục tại qυყ đầυ bạo trướng của người đàn ông hôn,[ Bất quá... . . ]

Hoắc Phi di động cơ thể, bắt được côn ŧᏂịŧ người đàn ông đặt dưới cúc động phát nóng của mình,[ Cái miệng phía dưới này là nói với côn ŧᏂịŧ của anh rể. . . . ]

Hoắc Phi nói xong liền mạnh hạ người xuống, cái miệng nhỏ nhắn tham lam từng chút liền nuốt lấy nhục kiếm thật lớn của người đàn ông...

[ A a a a a. . . . ] Hai người đồng thời phát ra tiếng kêu to cuồng hỉ!

[ Chết tiệt! ] Trầm Quan Kiều thở hổn hển, lật ngược người đàn ông lại, miễn cưỡng mở bắp đùi gợi cảm của cậu, bắt đầu điên cuồng xuyên vào mạnh rút ra. . . .

[ A a a a a a... . . ]

Hoắc Phi ngửa đầu dâʍ ɭσạи kêu to, côn ŧᏂịŧ vừa cứng vừa nóng trong cơ thể cậu không chút lưu tình mà công kích, làm cho cậu như bị tươi sống đâm thủng.

Trầm Quan Kiều nhìn khuôn mặt đầy đặn tuấn mỹ của người đàn ông dưới thao cảm của mình vặn vẹo thành khoái nhạc vô cùng thống khổ, xanh đến làm cho người oán hận không thao chết cậu!

[ A a. . . ]

Nhục kiếm trong cơ thể càng đâm càng sâu, càng xuyên vào càng nhanh, Hoắc Phi cảm giác được nhục bích của mình bị thao đến sắp tan ra cùng tính khí của người đàn ông mình yêu hợp thành một thể. Cũng không ai có thể chia tách bọn hắn. . . .

[ Ô. . . . . Em yêu anh. . . . . Anh rể. . . . Anh yêu em không? Anh yêu em không? ]

Trầm Quan Kiều tiếp tục hạ xuống trên khuôn mặt của bảo bối yêu quý những nụ hôn cuồng nhiệt, càng không ngừng nỉ non,[ Anh yêu em. . . . . Anh yêu em... . Bảo bối của anh. . . Anh rể vĩnh viễn cũng sẽ điên cuồng yêu em như thế. . . . . ]

[ Ô. . . . Anh rể. . . . Yêu em. . ]

Hai người mang tình yêu vô tận, tiếp tục bên bờ sông mỹ lệ này trở nên tận tình ủng ôm hí hô... .

Có chút gió từ từ thổi tới, như là vì đoạn tình yêu điên cuồng bất luân này gửi tặng lời chúc phúc sâu sắc nhất. . . . .

Hoàn Vĩ thanh