Chương 35: Bỏ quên quá khứ được không

"Tôi phải đi gặp cô ấy, các cậu tránh ra!!!!".

"Không!!!". Cả ba như đã tập trước đồng thanh đáp

"Quân Thần!". Giọng cô từ ngoài cửa đến

Anh dừng động tác lại, nhìn người con gái thở mạnh vì chạy nhanh đến tìm anh trong lòng có mừng rỡ nhưng cũng có chút khó tin.

Ba người kia lập tức hiểu chuyện biết điều rời đi.

Anh đi đến ôm chặt cô, nhẹ nói vào tai cô

"Là em phải không, Tình Tình?".

Đã lâu rồi anh chẳng còn được ôm cơ thể mềm mại này vào lòng, ôm rồi thì có chân thật nhưng vẫn sợ hơi thở mạnh hay giọng nói của anh mà khiến cô tan biến như một cơn gió ra khỏi cuộc đời anh, như cái cách mà cô muốn li hôn...

Một chút tin tức cũng chẳng để anh tìm ra, cứ như vậy mà đi, anh chưa từng biết sợ mất ai đến thế cho đến khi cô xuất hiện trong cuộc đời anh, từ đầu đã xác định là thế, thì bây giờ anh vẫn sẽ làm như vậy!

"Là em!". Cô trả lời như khiến anh an tâm.

Sau cái ngày định mệnh ấy, anh cứ bám riết lấy cô, cô nói đi thăm mẹ anh cũng qua theo, anh thật cảm tạ cái ngày đó quá đi mất ><

Có một mẫu đối thoại sau:

"Bà xã, đúc anh ăn".

"Anh tự ăn đi, tay anh cũng đau có bị gì nha?"

"Nhưng miệng anh đau!"

"Lí do lãng xẹt như thế anh cũng nghĩ ra à? Em mặc kệ anh!"

"....".

"Nào, lại đây mama nhỏ đúc anh trai hơi già ăn nhé?". Cô thật sự cầm đồ lên đúc anh ăn.

"Anh không phải con em, răng anh hết đau, để anh tự xử". Anh hơi hậm hực nói, nhìn lúc này hết sức dễ thương a~

Cô phải tích cực chọc cho ra biểu hiện này!

"Như vậy mới ngoan, ông xã!"

"..."

Hay là...

"Em đi đâu thế ?!"

"Thăm mẹ?"

"Anh đi cùng em!"

"Anh đi theo em thì tối nay đừng nằm chung giường nữa!"

"Thôi được Tình Tình, em đi đi". Lại hậm hực bước vào phòng, cô thật phân biệt đối xử với chồng như anh đi?

[Bên phòng mẹ Cố]

"Mẹ, con và anh ấy đã kết hôn, con xin lỗi vì không nói với mẹ!".

"Mẹ biết con gái, từ ngày cậu ta đến đã nói với mẹ". Bà Cố dịu dàng vuốt tóc cô nói.

"...". Anh đúng là đầu óc có vấn đề, rõ ràng đã nói với anh tạm thời đừng nói hay sao?!

"Con gặp lại mẹ ruột rồi!". Cô cúi đầu nói

"Vậy sao, bà ấy có sống tốt không Tiểu Tình?". Cô nhìn thấy trong mắt bà có vui mừng

"Bà ấy sống tốt mẹ ạ!".

"Con cũng dành thời gian quan tâm bà ấy đi, bao năm qua chắc cũng rất nhớ thương con rồi". Trong bà lúc này trong đôi mắt

"Mẹ à...". Cô rưng rưng nước mắt...

"Được rồi Tiểu Tình ngoan, đừng khóc".

"Mẹ, năm đó...".

"Ừ mẹ biết!". Điều không biết cuối cùng cô đã biết thì bà còn gì để giấu nữa chứ...

Không khí ngưng động không bao lâu thì anh đi vào làm náo loạn cả lên, căn phòng trở nên vui vẻ nhộn nhịp đến không tưởng. Mẹ Cố nhìn con gái hạnh phúc như thế chỉ mong cả đời cô cứ bình yên như thế mà sống...

Cuối cùng anh cũng tới ngày quay trở về nhà, anh chợt hỏi cô

"Bỏ qua quá khứ, bắt đầu cùng anh được không?"

"...". Cô nhìn anh không lên tiếng, một chút do dự...

"Tình Tình...". Anh nhẹ lên tiếng

"Được!". Nếu đã quyết định cô sẽ không hối hận, cô chọn anh!

"Thật tốt". Cô bị anh ôm trọn trong vòng tay ấm áp đó và quay trở về nhà.

.

.

.

.

.

Cuộc sống của cô cứ như vậy mà êm đềm như cô vẫn tưởng nhưng sóng gió còn chờ đợi họ ...

Một ngày đẹp trời có một số máy lạ gọi đến cho cô.

"Alo, là ai vậy?". Cô hỏi

"Cô không cần biết tôi là ai, chiều nay 3h tại quán trà XYQ".

"Được!". Cô chấp nhận sau đó cúp máy

Cố Thiên Tình làm sao không biết giọng nói kia là của ai, chỉ là đã lâu không thấy cô ta bám theo anh, hôm nay rốt cuộc cô muốn xem cô ta định giở trò gì đây?

Hôm nay, trong lòng anh lại bất an nhất quyết không để cô ra đường một mình, anh mà bám theo cô không chừng lại bị cho ra sofa ngủ đành phái Thanh Bảo và Triệu Hinh cải trang âm thầm bảo vệ cô.

Bọn họ phải núp để bảo vệ sao, đường đường là các sát thủ mà phải như thế, tin đến thế giới ngầm còn ra thể thống gì, nên cũng không dễ dàng để anh đạt được mục đích.

"Thương vợ quá nhỉ?". Thanh Bảo nhìn nhìn anh, châm chọc nói

"Các chú là động vật không biết yêu làm sao có thể hiểu!". Anh góc cạnh không kém đáp lại

"Đúng vậy! Chúng tôi là động vật nên không biết đi bảo vệ đâu! Chú tự đi mà làm!".

Triệu Hinh hơi tức giận với câu của anh nha~, dù họ không biết thật cũng không được đem ra làm tan vỡ trái tim nhỏ nhé đó đi!!

Từ Hiên và Chu Thiên An được trận cười nghiêng ngã, anh em bọn họ không đấu đá mới đáng sợ a~. Như vậy chứng tỏ sẽ chẵng dễ dàng tách nhau, à không có ý chỉ mờ ám đâu đấy!

"Rốt cuộc các chú có đi không?". Anh chau mày tỏ ra cho cool ngầu với bọn họ

"Chúng tôi nói không được sao?". Thanh Bảo hút một hơi thuốc nói

"Vậy còn đợi tôi đuổi sao?". Anh bình thản nói

"Khụ khụ khụ...". Thanh Bảo sặc khói thuốc, còn Triệu hinh coi như hiểu thấm thía cái gọi là sặc nước miếng.

"Chú có cần đuổi họ thế không?". Chu Thiên An sau khi bị câu nói của Mạc Quân Thần làm phun nước đang ở miệng ra thì cũng lên tiếng.

"Hai chú nữa, ra ngoài thì nhớ đóng cửa!". Ý tứ quá rõ, rõ ràng bọn họ là anh em nhau a~

"...". Bọn họ cạn lời rời đi.

#Còn