Chương 31: Vẫn muốn li hôn cùng anh

Sao lại mới cứu về, hắn lại dám ngang ngược đến bắt người đây? Nếu cô không muốn sẽ không thể bắt đi được, chắc chắn cô muốn rời đi!

Ai cũng có thể lập luận ra, nhưng anh lại không! Nhất quyết nói Dương Lộc Minh muốn bắt người của anh. Anh muốn phá nát địa bàn hắn!

Điện thoại anh chợt có tiếng chuông...

Anh nhìn qua là số bà Mạc, làm anh cứ tưởng là cô, lại khiến anh thất vọng rồi.

"Đứa con thối! Chuyện lớn vậy sao không báo cho mẹ hả?". Bên đã vang lên tiếng la của bà Mạc

"Mẹ... chuyện của...". Anh chưa kịp giải thích bà đã chặn ngang

"Mẹ đến nhà con, chờ đó!". Bà nói rồi cúp máy.

Mặt anh càng u ám hơn nữa

"Lui ra đi!". Anh lạnh giọng nói

Cả đám thuộc hạ bị anh đánh đến mặt và cả người nở hoa nhanh chóng lôi tấm thân gầy mòn đó ra khỏi địa ngục đó ><.

Trong phòng chỉ còn lại có 5 người, không khí ngột ngạt bao chùm lên căn phòng này.

"Mẹ Mạc nói thế nào?". Thanh Bảo lên tiếng hỏi

Gọi là mẹ là vì anh cùng bọn họ chênh lệnh tuổi không bao nhiêu, lí do lớn nhất là bà Mạc rất thích bốn người bọn họ nên liền bắt họ gọi là "mẹ Mạc". Ban đầu họ bị ép gọi cơ, dần thành quen miệng nha~

"Bà ấy muốn đến đây, ngay bây giờ!". Anh âm trầm suy tính trước nên nói với mẹ thế nào.

Chuyện này để anh giải quyết xong tên Dương Lộc Minh đó sẽ sống không yên!

Bên kia bổng có người đàn ông trẻ hắc xì...

"Vậy...nên làm gì bây giờ lão đại?". Triệu Hinh sáng suốt hỏi

"Phái người đến bệnh viện nơi mẹ Cố nằm canh giữ nghiêm cho tôi! Một - con - ruồi - cũng - không - cho - vào!" Anh chưa bao giờ tức giận đến thế này, cô gái này thật sự phải làm đến mức này vì muốn rời xa anh sao?

"Tôi đi ngay!". Từ Hiên nhận lệnh

"Nếu để xảy ra như hôm nay, mạng các chú đi theo chầu Diêm Vương luôn đi!". Anh đập mạnh tay xuống bàn

Từ Hiên tiếp tục bước ra ngoài, Chu Thiên An chạy theo hắn ra ngoài tới cổng. Bây giờ hắn mới dám nói

"Này Hiên, tôi nói chú biết nha! Canh gác đừng xảy ra chuyện không chúng ta đều sẽ...".

Hắn không dám nghĩ thêm a~. Chết dưới tay anh đáng sợ lắm, dù là anh em nhưng cảnh gϊếŧ người không chút nương tay mà khiến cho người người run sợ đâu phải hắn chưa thấy qua khi đi với bọn họ.

"Dù gì cũng chết chung, không làm ma cô đơn đi? Haha". Từ Hiên nhếch môi hù dọa độ nhát gan của tên kia

"Còn đùa được?". Thiên An chau mày

"Thôi, đi đây!"

"Cẩn thận chút!"

Từ Hiên dùng ánh mắt đáp trả hắn như nói là được rồi.

---------------------------------

Anh chợt nhớ ra chuyện lúc trước thư ký nói với anh về cô vì lúc đó anh chưa từng để tâm nên không để ý giờ suy nghĩ lại có gì đó kì lạ...

"Alo, Mạc tổng". Chưa đầy 3 tiếng chuông đã có người bắt máy.

"Đem hồ sơ lúc trước cậu trình bày về Tình Tình đến đây cho tôi ngay!". Anh cảm nhận được điều bất ổn từ hồ sơ đó!

"Vâng!"

20 phút sau xe của ba anh chạy đến...

"Con nói mẹ biết, tại sao lại xảy ra chuyện thế này?"

"...".Anh im lặng không biết nói thế nào, càng nghe cảng chua xót...

Anh không mở miệng, bà đành lôi Thanh Bảo và Triệu Hinh ra kể bà nghe.

[Cùng lúc đó ở bên kia...]

"Tại sao cứu tôi?"

"Tôi yêu em!".

Dương Lộc Minh nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm túc nói, nhìn hắn bây giờ không có vẻ gì là đùa giỡn cả, tất cả chỉ là thật lòng!

Cô tránh ánh mắt hắn lên tiếng nói

"Cám ơn đã cứu tôi, nhưng tôi..."

"Tôi biết, em đừng nói! Tôi mong em cho tôi cơ hội". Lộc Minh ngăn không cho cô nói tiếp điều kia, hắn không muốn nghe. Hắn hiểu chứ, trong lòng cô chỉ có anh mà thôi...

"Anh có thể cho tôi ở đây vài hôm không? Tôi sẽ tìm chỗ rồi sẽ không phiền anh nữa đâu".

"Em ở đây cả đời cũng không sao!". Hắn lấy lại vẻ bỡn cợt cười cười nói

"Tôi nghiêm túc!". Cô hơi giận, sao lúc nào hắn cũng đùa được thế?

"Vậy em tính li hôn thật sao?".

"...".

Hắn hỏi đúng vấn đề không nên hỏi rồi, cô cũng không rõ có muốn li hôn không nữa. Mọi thứ vượt ra sự kiểm soát của cô rồi, bản thân vẫn yêu nên không muốn, lại vì thù hận mà muốn li hôn.

Cô muốn biết rốt cuộc tình cảm trước giờ giữa cô và hắn thật sự trong lòng hắn là gì? Nhưng không thể nào mở miệng hỏi, sợ nhận lại chỉ toàn đắng cay...

Đúng là tình cảm thật khó nói! Bao nhiêu người yêu cô tốt đến thế, cô lại đi yêu anh. Nhưng cô chưa từng hối hận vì điều đó.

"Không muốn nói thì đừng nói! Bây giờ tôi dẫn em đi tham quan nhà tôi, nào!". Hắn biết cô buồn nên lãng sang chuyện khác.

"Được!". Cô gượng cười, xem ra hắn cũng không phải người xấu đi?

Một người đau khổ một người buồn bã, tình cảm này nên chấm dứt hay tiếp tục đây? Bao nhiêu đây chưa đủ sóng gió sao?

Có phải sóng quá mạnh rồi không, khiến con thuyền tình của đôi ta chao đảo rồi tan vỡ như chưa tồn tại... Anh nói đi, em phải làm sao. Em phải làm sao~

Lời bài hát được ai đó mở lên trong vườn khiến cô không khỏi tự nhiên muốn khóc nhưng lòng lại càng tan vỡ nhiều hơn. Mặc cho Dương Lộc Minh thao thao bất tuyệt kế bên đang nói gì cô đều không còn nghe rõ nữa...

#Còn

Hy Hy: đêm hôm qua đã định viết cho mina xem nhưng mà mệt quá ngủ quên mất. Đến tận trưa nay mới có thời gian, xin lỗi mina nhiều 😭😭😭. Đừng đọc chùa, Hy buồn :<