Chương 30: Giam cô ấy lại (2)

Anh không làm gì đi lại kéo chăn sợ cô lạnh rồi đi. Hình như anh uống rượu...

Cô cũng suy nghĩ...

Bọn họ thật sự phải trở thành như thế này sao?

Mọi chuyện bây giờ rối lên cả rồi. Nếu không làm vậy bản thân cô cũng không biết phải làm gì nữa...

-----------------------------[Ngày hôm sau]-----------------------------

Sau khi cô thức dậy muốn mở cửa đi ra ngoài thì phát hiện đến cửa phòng cũng bị khóa rồi...

"Mạc Quân Thần! Thả tôi ra!!!". Cô biết anh chưa đi nên mới đập tay mạnh vào cửa hét lên

"Thiếu phu nhân cô đừng hét nữa, có hét thiếu gia cũng không thả cô ra đâu! Cô mau ăn đi". Bà quản gia cuối cùng cũng lên lại rồi, nhưng xem ra bà ấy cũng không giúp ít được gì cho cô rồi...

Đưa đồ ăn vào cho cô rồi bà cũng rời đi, không quên khóa cửa phòng lại.

Cô tức giận đập tất cả những thức có trong phòng. Anh làm vậy chẳng khác gì như cái cách mà Dương Lộc Minh bắt cô. Nhưng xem ra hắn còn cho cô không gian hơn anh!

Cô gọi điện cho Hàn Thanh Phong...

Chuông điện thoại chưa reo được 3 tiếng, bên kia đã có người bắt máy, xem ra cô rất quan trọng với người đó đi~

"Alo, gọi anh có việc sao?". Thanh Phong nghe tiếng nức nở của cô vội hỏi

"Alo Anh Phong, hắn nhốt em lại rồi". Cô cố chấn tỉnh tâm trạng nói

"Hả? Hắn có làm gì em không?". Thảo nào vài ngày nay hắn luôn bất an như thế...

"Em không sao! Em ra được nơi này sẽ hẹn gặp nói rõ với anh cùng bà ấy". Cô gọi chỉ để thông báo cho hắn như thế thôi

"Anh sẽ giúp em thoát khỏi nơi đó!". Thanh Phong nói

"Đừng, chuyện của em, em sẽ tự giải quyết. Có gì em nói sau nhé". Sau đó cô cúp máy

Thanh Phong có chút chua sót, cuối cùng hắn vẫn mãi chỉ là kẻ ngoài cuộc, không thể giúp gì cho cô cả. Người con gái này xứng đáng được hạnh phúc chứ không phải đau khổ như bây giờ! Số phận đúng thật là trớ trêu mà.

Đến trưa bà quản gia lại đem cơm lên cho cô, thấy trong phòng tất cả đều bị vỡ ra, đồ đạc bị quăng lung tung, đồ ăn khi sáng cô không chạm đũa vào.

"Thiếu phu nhân, cô ăn đi! Nếu muốn trốn cũng phải có sức chứ!". Bà nhìn cô như thế cũng thấy mũi lòng, an ủi cô.

"...". Đúng cô phải ăn mới có sức trốn khỏi đây, cô ăn!

Bà thấy cô ăn liền lẵng lặng rời ra.

Anh đi làm đến đêm mới về, anh cố gắng để công việc vùi lấp suy nghĩ về cô nhưng càng cố lại càng không thể không nghĩ về cô. Kết quả công việc đều lung tung cả lên, anh vứt cho ba người họ tạm thời làm thay anh. Anh về khi cơ thể loạn choạng và đầy mùi rượu.

Cô một mình ngồi trên bệ cửa sổ cô đơn trong đêm tối không bật đèn nhìn lên bầu trời đầy sao kia. Rốt cuộc ngày kỉ niệm 3 năm của bọn họ lại là cô trải qua một mình, anh thì vẫn nhớ nhưng lại không muốn gặp cô! Gặp rồi sợ cô lại nói muốn li hôn, anh tuyệt đối không chấp nhận!

Hôm nay anh say thật rồi! Đi đến phòng họ mở cửa ra, bậc đèn bước vào nhìn cô.

Cô ngạc nhiên nhìn ra cửa, vừa vặn họ chạm mắt nhau...

"Mạc Quân Thần, anh là tên cặn bã! Tôi muốn li hôn". Lại là câu đó...

"Tôi tuyệt đối không cho em cơ hội đó!". Đầu óc hơi tỉnh táo anh đóng sầm cửa lại đi ra ngoài. Anh vẫn chưa đi vẫn đứng nhìn cánh cửa như muốn xuyên thủng nó để trút giận

"Anh làm vậy chẳng khác nào Dương Lộc Minh làm! Vậy anh có tư cách gì giam tôi lại hả?". Cô chạy lại đập mạnh vào cửa, trong đêm vắng tiếng cửa bị đập mạnh vang vọng lại nghe thật oan ức, có chút rùng rợn...

Anh nhanh chóng rời đi, nếu ở lại đó, anh sợ sẽ mở cửa bước vào lần nữa. Ôm chặt lấy cô, nói những câu bản thân anh muốn nói nhất...

"Anh sợ mất em, chúng ta đừng ly hôn có được không? Anh rất yêu em". Nhưng đáng tiếc anh không nói, cô càng không hiểu...

Ngày hôm sau cũng trôi qua như thế...

Cô đã viết một tờ giấy li hôn sẵn, đã có chữ kí của cô. Chờ cô có cơ hội thoát ra khỏi đây được. Nhất định cô sẽ gửi đơn li hôn lên toàn án!

Đêm hôm đó...

"Dương...". Cô ngạc nhiên

"Suỵt! Tôi đến cứu em đây!". Không ai khác chính là Dương Lộc Minh!

"Bên ngoài có rất nhiều người làm sao anh vào được?".

Quả thật bên ngoài có hơn 30 người làm sao hắn vào được? Nhưng quan trọng toàn là những sát thủ tốt nhất nha.

"Tôi từng là sát thủ đệ nhất của thế giới ngầm, nên kĩ thuật của bọn họ còn kém xa tôi". Hắn nhếch môi cười

"...". Kiếp này của cô sao gặp toàn những người giàu có và giỏi thế này. Lúc này cô cảm kích hắn đã đến cứu cô.

"Mau đi thôi!". Hắn vội nói

"Ừm". Cô cầm theo tờ giấy ly hôn cô đã ghi, tháo chiếc nhẫn cưới hắn cho cô đặt bên bàn cạnh giường. Rồi rời đi

Phi vụ giải cứu thành công!!!

Hắn giải cứu cô ra khỏi nơi đó an toàn, đêm về anh không thấy cô nổi điên lên mỗi sát thủ đều bị anh đánh đến không thể đứng dậy. Triệu Hinh, Từ Hiên, Thanh Bảo cùng Chu Thiên An vội đến nhà anh.

Sao lại mới cứu về, hắn lại dám ngang ngược đến bắt người đây? Nếu cô không muốn sẽ không thể bắt đi được, chắc chắn cô muốn rời đi!

Ai cũng có thể lập luận ra, nhưng anh lại không! Nhất quyết nói Dương Lộc Minh muốn bắt người của anh. Anh muốn phá nát địa bàn hắn!

Điện thoại anh chợt có tiếng chuông...

#Còn