Chương 28: Chúng ta li hôn đi

"Xem ra cái tên lão đại bên đó thích Tình Tình của chú!". Từ Hiên lại nói

Anh không biết sau chuyện cứu cô này, bao nhiêu giông bão lại ập đến nữa. Đời này, anh không quản nhiều như vậy, có lẽ cô bình yên là anh an tâm rồi...

Ngày hôm sau bọn họ quyết định tới cứu cô về...

[Đến nơi...]

Thấy cô đang ngồi trên ghế bình an, anh chạy lại vội vàng ôm cô vào lòng hỏi han.

"Tình Tình, bọn nó không làm gì em chứ?".

"...". Cô im lặng nhìn anh không mở miệng trả lời câu nào từ chỗ cô bị bắt đến về nhà, anh luôn miệng hỏi cô hết câu này đến câu khác. Anh sợ Dương Lộc Minh đã nói gì khiến cô bị chấn động tâm lí.

"Em có bị thương chỗ nào không?"

"...". Im lặng

"Bọn chúng nói gì với em sao?"

"...". Lại là im lặng

"Đừng làm anh sợ, Tình Tình". Anh ôn nhu nhẹ nhàng ôm cô từ đường về lo lắng cho cô.

"...". Lại là sự im lặng trả lời anh

Nảy giờ anh đang đọc thoại một mình nha~. Cô không quan tâm đến anh, chỉ duy nhất nhìn anh một cái từ chỗ hắn ta.

Ba người kia thấy cô không bị sao cũng thở phào nhưng xem ra tình hình của lão đại họ và chị dâu không ổn rồi...

Cùng hồi tưởng lại buổi chiều hôm trước khi cô được cứu, tức là chiều hôm qua...

"Thiên Tình, tên Quân Thần tìm ra chỗ này rồi. Không chừng ngày mai sẽ tới nơi đấy! Mà tên đó cũng thật lâu đã vài ngày mới tìm ra".

"Anh nói với tôi làm gì?". Cô nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ tột cùng

"Tôi đang thông báo cho em tin vui đấy!". Lại nụ cười bởn cợt đó

"Vui?"

"Chẳng lẽ em không vui sao?". Hắn biết cô đang bị cú sốc kia làm sao vui được kia chứ, nhưng hắn vẫn giả vờ không biết ngu ngơ hỏi lại

"...".Tên này có đầu óc không thế?

"Ngày mai chúng tôi đi, em ở lại đây chờ tên đó đến đón đi! Rồi vài tuần nữa tôi lại "đón" em đến nơi khác đẹp hơn tiếp em". Lại rời đi, trên môi hắn cười rất dịu dàng với cô.

Tên này bị gì thế? Kêu bắt là bắt, kêu thả là thả! Lại còn hẹn bắt cô đến nơi cao sang hơn tiếp đón nữa chứ!

Nói cũng phải, từ khi bị bắt về đây hắn chưa từng bạt đãi cô nha~. Ăn thức ăn ngon, mặc đồ đẹp nhưng cô không thèm nhìn lấy một lần, ngủ giường thoải mái mà lại rất sang trọng.

Cô không mảy may quan tâm hắn có bình thường không? Bây giờ cô chỉ đang nghĩ làm sao đối mặt với anh.

Tên Dương Lộc Minh hôm sau thật sự đi rồi...

-------------------------Quay về hiện tại---------------------------

Về đến nhà anh không nói gì nữa, cô cũng đi lên phòng. Cô lên thu xếp hành lí để chuẩn bị rời khỏi căn nhà chứa biết bao tình cảm của hai người. Điều quan trọng hơn là tuần sau là lễ kĩ niệm 3 năm họ là vợ chồng trên danh nghĩa cũng như hợp đồng.

Nếu ông trời đã có ý không tác hợp cho cô và anh thì cũng đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Nói như vậy nhưng tim cô vẫn đau lắm chứ.

Anh lên phòng thấy được hình ảnh đó, nói gần như quát lên:

"Em làm cái gì vậy hả?"

Tay cô đang xếp quần áo vào va li hơi ngưng lại rồi lại tiếp tục, cô mở miệng nhưng không quay đầu...

"Mạc Quân Thần, chúng ta li hôn đi".

Tay cô không xếp nổi nữa, nắm chặt quần áo trong tay nhưng vẫn nhất quyết không rơi nước mắt, giọng nói bình thản, tim như có thế lực nào bóp chặt không thể thở nổi.

"Em đang đùa phải không? Có phải trách anh tìm em trễ nên khiến em không vui, anh xin lỗi nhưng anh cũng rất lo...". Giọng anh dịu lại, đi lại ngoay người cô lại nhìn thẳng mắt cô nói.

"Chúng ta li hôn đi!".

Cô lập lại câu đó một lần nữa, như thể sợ anh không nghe thấy mình vừa nói gì, lần này rành mạch hơn rất nhiều nhưng chỉ có cô biết trong giọng nói có bao đau thương, bao kiềm nén, có chút run run nữa. Anh bây giờ lại không nhận ra điều đó...

"Anh không đồng ý! Tại sao em vừa về lại muốn li hôn, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả?".

Anh cố gắng tìm ra nguyên nhân, nhưng anh đâu ngờ nguyên nhân không phải từ khi cô bị hắn bắt đi mà là vào cái ngày định mệnh cô được Hàn Thanh Phong hẹn gặp mặt...

"Tôi muốn li hôn, cảm thấy bản thân không hợp nữa thôi!". 3,4 ngày đủ để cô sáng suốt suy nghĩ ra mọi việc. Việc cần hỏi cô cũng không cần hỏi nữa, tự cô đã có kết quả rồi...

"Không đúng! Anh sẽ không bao giờ li hôn với em đâu!". Sau khi nói xong anh tức giận đi ra ngoài lái xe tự mình rời đi.

Sau khi anh đi cô ngồi khụy xuống đất, bịp miệng khóc lớn. Cũng may từ ngày cô bị bắt cóc bà quản gia ã về quê tuần sau mới lên nên bây giờ không ai biết cô đau khổ thế nào.

Anh giận cái gì chứ? Cô mới là người nên hận, nên giận vì chính cha anh cũng là ba chồng cô muốn gϊếŧ cả nhà cô, nếu ngày đó bà Thanh Trinh không đem đến Cố gia thì sợ cô đã không sống đến ngày hôm nay rồi. Anh cũng biết nên mới cùng cô làm ra bản hợp đồng kia.

Tất cả thì ra cũng chỉ là dối trá mà thôi....

#Còn

_Còn ai thức không nha? [22:42]