Chương 2

Kể từ khi tất cả các kế hoạch đưa ra không thành công.

Ta cũng hoàn toàn ngả bài cùng hắn.

Mỗi ngày cùng hắn ngồi ở trong phòng, chiêm ngưỡng dung nhan thịnh thế hiếm có của hắn.

Thấy vậy đôi vợ chồng nhà nông đều đến trêu ghẹo ta: “Tiểu nương tử nhất định là cực kỳ yêu phu quân của mình.”

Ta mặt dày chấp nhận lời khen, cười như gió xuân phơi phới cực kỳ vui sướиɠ.

Thương Lan thì trầm mặc không nói lời nào, không giải thích cũng chẳng thừa nhận.

Có lẽ là sợ lời giải thích của hắn sẽ làm cho ta cảm thấy xấu hổ.

Mặc dù hắn luôn trưng ra bộ mặt nghiêm túc.

Nhưng ở Thiên Giới ai cũng đều biết, hắn từ trước đến nay đều luôn để “cho người khác mặt mũi” như vậy.

Bằng không thì Hoa Đào tiên kia đã sớm vì chống đối Đế quân mà bị giáng chức xuống trần gian từ lâu rồi.

Mắt của Thương Lan là do ảo khí gây tổn thương.

Thấy hắn luôn không thoải mái nhíu mày, ta liền tìm cho hắn một mảnh lụa trắng rộng bằng hai ngón tay, buộc vào che mắt hắn đi.

Ai ngờ rằng sự trói buộc này lại trói buộc trái tim ta suốt đời.

Mão quan của hắn đã bị rơi mất từ

lâu, nhưng ta lại cố tình không tìm cho hắn một chiếc mới.

Giờ khắc này, toàn thân của hắn tỏa ra ánh sáng, cùng y phục trắng tinh không nhiễm bụi trần giống như những tinh hà ban đêm, giống như một viên ngọc.

Cặp lông mày thẳng cùng đốm chu sa màu đỏ càng làm tăng thêm sự kiềm chế và nhẫn nhịn trên khuôn mặt hắn.

Ẩn trong áo trắng là chiếc thắt lưng được buộc bởi một con dấu ngọc bích.

Từ góc nhìn của ta, nó tựa như một sự trói buộc dịu dàng, nhưng lại tràn đầy sức mạnh bên trong.

Ta nhìn hắn một cách chăm chú.

Sau đó thuần thục lấy m á u trong tim mình làm thuốc, đưa đến bên môi hắn.

Hắn mím chặt môi cự tuyệt, chất vấn ta: "Ngươi bỏ vật gì vào trong thuốc này, tại sao lại có mùi m á u?"

Ta mê luyến sắc đẹp của hắn, cà lơ phất phơ đáp lại: "Yên tâm đi, không có độc đâu, đồ vật trong Huyền Thiên Cảnh này tạp nham, ai biết thuốc này vì cái gì mà có vị m á u cơ chứ, ngài cố mà chịu đựng uống hết đi."

Hắn cau mày, vẫn cự tuyệt.

Ta đành phải bịa chuyện thêm lần nữa: "Đế quân, ngài cứ uống đi, nếu ngài không nhanh khỏe lại, chúng ta làm sao có thể thoát khỏi ảo cảnh này được cơ chứ?"

Hắn dường như bị lung lay bởi những lời ta nói, lúc này mới ngấm ngầm chịu đựng mà uống thuốc.

Nhìn đôi môi đỏ bừng của hắn, ta nuốt nước bọt, để lại một câu là muốn đi ra ngoài hít thở không khí, ta nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Mắt thấy Thương Lan được m á u trong tim ta nuôi dưỡng ngày càng khỏe lên.

Nhưng ta ngược lại vẫn chưa ăn được miếng đậu hũ nào của hắn.

Ta đường đường là một Kiếm Thần, một kiếm nổi danh, Tiếu Ngạo Cửu Châu.

Nếu không phải vì hắn là cấp trên của ta, ta cũng sẽ không cần phải để bản thân chịu ủy khuất như vậy.

Vì thế ta oai phong lẫm liệt ngồi bên cạnh Thương Lan, cùng hắn tiến hành một hồi tâm tình giữa quân và thần.

“Đế quân, ngài xem, thần vì nghĩa quên mình, tiến vào Huyền Thiên Cảnh này để cứu ngài, có phải nên được ban thưởng cái gì đó hay không?”

Bàn tay đang uống trà của Thương Lan dừng một chút, hoàn toàn không nể mặt ta chút nào mà trả lời: “Chuyến đi này của Kiếm Thần sợ là đến để xem náo nhiệt đi.”

Chậc chậc, sao lại nói toạc sự thật ra như vậy cơ chứ.

Ta ho nhẹ hai tiếng, lại uyển chuyển cùng hắn vòng vo vài câu.

Ai ngờ vị Đế quân ngày thường vô cùng dễ nói chuyện vậy mà lại dầu muối đều không ăn.

Ta có chút nóng nảy.

Chúng ta làm võ tướng, tính tình cũng không tốt.

Hơn nữa ta cũng không biết mình lấy từ đâu ra dũng khí.

Ta biết rõ cho dù hắn lúc này đang chìm trong ảo cảnh đổ nát này.

Thì hắn cũng là Đế quân có thể nắm giữ tính mạng của ta.

Nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy, vô luận ta làm càn như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không làm gì ta.

Vì vậy, ta đã mạnh dạn đi đến cạnh hắn.

Thừa dịp mắt hắn đang không nhìn thấy, ta liền gặm cắn đôi môi xinh đẹp kia của hắn.

Hắn dường như bị động tác bất thình lình của ta làm cho giật mình, thậm chí còn không kịp phản ứng để đẩy ta ra.

Ta hung hăng cắn hắn một ngụm.

Sau khi chiếm được tiện nghi ta liền bỏ chạy.

Trước khi đi ta còn không quên kiêu ngạo tặc lưỡi với hắn một cái: "Thương Lan, ngài đừng tưởng rằng ta không biết ngài làm bộ như không biết ta thích ngài. Nụ hôn vừa rồi coi như là phần thưởng cho việc ta cứu ngài. Chờ trở về được Cửu Trọng Thiên, ngài cũng không nên mang theo mối thù hận với ta nha!"

Ta nghĩ, dù sao thì ta cũng không chiếm được hắn.

Vậy ta cũng không thể để mình chịu thiệt thòi được.

Có tiện nghi sao lại không chiếm cơ chứ.

Dù sao ta cũng đã chạy, mà hắn không còn pháp lực.

Còn có thể ở trong ảo cảnh to lớn này đuổi gϊếŧ ta hay sao?

Chờ trở về Cửu Trọng Thiên, ta liền đi Đông Hải trốn.

Tóm lại là không có gì nguy hiểm đến tính mạng của ta cả.