Chương 10

Edit: Haru

Thấy dáng vẻ động tình của cô, Ân Ly càng ôm chặt hơn, sau đó càng ra sức tra tấn đến khi cô bật ra từng tiếng rên rỉ.

Yến Yến bị giày vò đến đầu óc mơ hồ, chỉ biết sa vào cảm giác cuồng nhiệt mà Ân Ly mang đến.

Ân Ly bế cơ thể nhỏ nhắn của Yến Yến xuống giường, trong khi côn thịt còn cắm trong tiểu huyệt.

Mỗi một bước đi là mỗi lần thâm nhập sâu hơn, Yến Yến như bị ném trong biển, ôm lấy phao cứu sinh, mặc cho nước biển cuốn xô.

Cô không ngừng rên rỉ.

Đầu vú tiếp xúc mặt kính lạnh băng, Yến Yến mở mắt ra thì thấy ngoài cửa sổ là khung cảnh hoa hồng rơi rụng đầy mặt đất, gió thổi vài cánh hoa bay đi.

Xa xa đó là một vài vệ sĩ đang đứng.

Cô cảm thấy thẹn, yếu ớt xin Ân Ly tha cho mình.

Thấy cô khóc thảm thiết, Ân Ly nhướng mày, cũng không cho cô một câu trả lời, chỉ nâng lưng cô lên, rồi xâm nhập hoa huyệt lần nữa.

Trận va chạm quá mãnh liệt làm anh phát ra vài tiếng gầm nhẹ.

"Ân Ly, đừng làm ở chỗ này."

Yến Yến nhìn những bóng người màu đen ở ngoài mà vừa lo vừa sợ, khóc mãi không thôi.

"Tôi cầu xin anh". Cảm giác thẹn thùng như thiêu cháy cơ thể.

Yến Yến cố gắng với lấy một kiện nội y mặc vào.

"Ở chỗ này không phải rất tốt sao? Nói cho mọi người biết, em là của tôi, và tôi không chấp nhận bất kì ánh mắt mơ ước của kẻ nào."

Yến Yến lắc đầu nguầy nguậy, giữa cơn hỗn loạn nhẹ nhàng rên rỉ.

Cô khóc đến tê tâm liệt phế.

Ân Ly bắt đầu hơi mềm lòng.

Anh vuốt bờ lưng mềm mại của cô: "Nếu em không muốn làm ở đây, thì em phải gọi tôi là gì?" Anh hỏi cô.

Đầu vú cọ sát trên mặt kính, vừa ngứa vừa khó chịu.

"Không biết, tôi không biết..." Yến Yến đáng thương khóc, nước mắt rơi đầy mặt.

Ân Ly quay miệng cô lại, gặm cắn vài lần, nghe tiếng nức nở tràn ra giữa môi răng mà hạ thân lại sưng to thêm vài phần.

"Gọi ông xã." Ân Ly dạy cô, giọng nói trầm thấp gợi tình.

"Ông... Ông xã." Cô bất chấp xấu hổ gọi như anh mong muốn, ngón chân cuộc tròn đau nhức chết lặng đến khó chịu.

"Kêu thêm vài tiếng nữa tôi nghe nào." Giọng nói Ân Ly có chút đè nén, hạ thân va chạm càng mãnh liệt.

"Ông... Xã... Hức hức ông... Xã." Yến Yến bị đâm đến không nói nên lời.

"Bây giờ ông xã đang làm gì?" Ân Ly hỏi tiếp.

Yến Yến không biết miêu tả loại chuyện ướt át này, cô cố lục tung vốn từ có từ trước đến nay.

"Giao... Giao phối."

Nghe cô trả lời mà Ân Ly bật cười.

"Em trả lời văn vẻ vậy, khó trách em lại thích những người trí thức."

Ân Ly niết mông cô, sau đó đánh một cái.

Tiểu huyệt Yến Yến co rút liên tục, kẹp chặt làm anh sảng khoái cực độ.

"Yến Yến chặt quá." Anh cởi bỏ trói buộc trên tay cô, tay lần xuống chỗ kết hợp của cả hai, nơi mềm mại đó đã chảy đầy nước.

"Tôi đang làm em, đây là tiểu huyệt, còn đây là côn thịt."

"Nói lần nữa tôi nghe nào."

Ân Ly ép cô nói cho bằng được.

Yến Yến nghe những từ ngữ da^ʍ đãng đó mà cảm giác như thế giới sụp đổ.

Cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Cô nghĩ thầm, muốn nhìn thì nhìn đi.

Những lời đó một chữ đến chết cô cũng sẽ không nói.

Nhận ra phản kháng không có tác dụng gì, cô nín khóc, nước mắt cũng ngừng chảy.

Yến Yến nhìn những cánh hoa hồng nằm yên trên mặt đất, trên đó còn đọng vài giọt nước mưa, trông sạch sẽ làm sao.

Thấy cô không nói, Ân Ly từ thong thả chuyển sang va chạm mạnh như máy đóng cọc.

Không bao lâu liền nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết.

Tiểu huyệt ấm áp vô cùng, Ân Ly bắn một lượng lớn vào đó, có một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn chảy dọc theo bắp đùi trắng nõn của Yến Yến.

Da^ʍ mĩ.

Ân Ly xoay người cô lại, rồi hôn lên bờ môi, vừa da diết vừa dịu dàng.

Cảm giác dính nhớp làm Yến Yến ngất đi.

"Bảo bối, sinh cho tôi đứa bé đi."

Một câu như thiên lôi giáng xuống, dù không muốn nhưng cô cũng phải giật mình, đầu óc thanh tỉnh, ánh mắt vừa kinh ngạc lại sợ hãi đó ánh vào trong đáy mắt Ân Ly.

Ngày đó, Yến Yến bị làm đến hôn mê bất tỉnh.

Đến khi tỉnh lại đã là rạng sáng hôm sau.