Chương 9

Edit: Haru

Chiếc váy tơ lụa màu lam bao lấy cơ thể lả lướt quyến rũ, xương quai xanh mảnh khảnh trắng muốt, mang đến cảm giác yếu đuối khiến người thương tiếc, cũng là mồi nổ kích phát dục niệm.

Vì Yến Yến giãy giụa mà hai dây áo tụt xuống đến khuỷu tay, làm lộ ra một mảng lớn da thịt.

Áo ngực trắng cũng lộ ra, là loại có ren, tôn lên làn da trắng như sữa bên dưới lớp váy.

Ánh mắt Ân Ly dần tối lại.

Cảm xúc của Ân Ly như được thứ gì đó khuấy động, càng siết cổ tay cô chặt hơn.

Cô tránh không được.

Không còn sức phản kháng, Yến Yến xụi lơ bất lực, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt như cạn đi.

Giờ đây, cô như mặt sóng lặng, buông lơi để mặc cơn sóng dữ dội từ xa ập đến, cuốn xô vào bờ.

Đầu óc cô trống rỗng.

L*иg ngực như có thứ gì đó đè lên.

Để ngăn không cho Yến Yến phản kháng, Ân Ly cột cổ tay cô lại bằng chiếc cà vạt màu lam trong tay mình, còn thắt một hình con bướm hẳn hoi.

Ngoài cửa sổ, rừng hoa hồng vừa bị một cơn mưa gội rửa, có vô số cánh hoa rơi rải rác trên mặt đất. Mà cô thì đang bất lực nằm trên giường lớn, để mặc bàn tay người đàn ông kéo dây áo xuống, nhìn mình bằng ánh mắt thưởng thức.

Thân trên không còn gì che chắn.

Nước mắt chảy xuôi theo khóe mắt, thấm ướt một mảng vải xanh, màu sắc trở nên sẫm hơn hệt như màn đêm ảm đạm.

Nhìn những giọt lệ kia, Ân Ly nhíu mày khó hiểu.

Anh của giây phút này đã bị đố kị làm mờ mắt, chẳng còn tí đắn đo nào.

Anh cúi người xuống, dịu dàng hôn lên từng giọt nước mắt.

Từ khóe mắt đến hốc mắt, mỗi chỗ đều được từng nụ hôn nhẹ vỗ về.

Cuối cùng là đôi môi anh đã mơ ước hằng đêm, anh đặt một nụ hôn ở giữa, cẩn thận như đang che chở cho món đồ quý giá.

Nếu nụ hôn ban nãy là tuyên cáo chủ quyền, là xóa bỏ vết tích của gã đàn ông khác thì của hiện tại chính là an ủi.

Nó bào mòn lòng tự tôn và e thẹn của Yến Yến.

Anh gặm cắn bờ môi, chốc chốc lại liếʍ mυ"ŧ làm Yến Yến dù đã cố gắng ngậm chặt cũng phải bất đắc dĩ hé miệng.

Thế tấn công mãnh liệt của Ân Ly làm đầu óc Yến Yến tan rã.

Tiếng kêu nhỏ vụn bị bóp chết giữa môi răng.

Tiếng khóc nức nở yếu ớt của Yến Yến như đang cổ vũ Ân Ly tàn phá mọi thứ. Tay anh bắt đầu khám phá mỗi tấc da trên người cô.

Đầu ngón tay lạnh băng chạm vào da thịt làm cơ thể cô như có dòng điện chạy qua.

Cả người Yến Yến mềm nhũn, run rẩy nằm trên giường. Bàn tay Ân Ly vẫn đang tiến lên phía trên khiến Yến Yến khóc ra tiếng.

Nội y trắng tinh bị anh ném phăng đi. Hai đóa hoa dựng thẳng run run.

Quầng vυ" Yến Yến rất nhạt, rất đẹp, màu hồng phấn, như câu lấy linh hồn người khác.

Đôi con ngươi của Ân Ly như bị lửa tình thiêu đốt.

Dưới sự trêu đùa đó, Yến Yến cong eo, hóp bụng lại.

Một loại cảm xúc kì lạ dần bao trùm lấy cô.

Nhìn màu đỏ tràn lan trên khuôn mặt cô mà Ân Ly vô cùng đắc ý.

"Tiểu dâʍ đãиɠ, có phải em rất thích không?"

Yến Yến che miệng, trong mắt toàn là nỗi tuyệt vọng và đau khổ.

Nghe Ân Ly nói mà Yến Yến cảm thấy cực kì nhục nhã.

Cô nhắm chặt mắt, cắn răng, ra sức kiềm lại phản ứng nguyên thủy nhất của cơ thể.

Cho dù thế, Ân Ly vẫn không tức giận, thay vào đó, anh càng hăng hái khıêυ khí©h mỗi góc trên cơ thể cô.

Anh ngậm lấy đầṳ ѵú, đầu lưỡi bọc lấy nó rồi đảo quanh quầng vυ", sau đó lại cắn nhẹ, một tay khác cũng không rãnh rỗi, xoa bóp bầu vυ".

Dưới sự nhào nặn của anh, ngực cô biến thành đủ loại kiểu dáng, tràn ra cả các kẽ ngón tay.

Làn da Yến Yến vốn trắng, nên khi bị tay anh xoa nắn sẽ biến thành màu hồng, và nơi bị đầu lưỡi trêu đùa sẽ đỏ lên.

Ân Ly mê muội nhìn thiếu nữ đang run rẩy dưới thân mình, với các dấu ấn phủ đầy cơ thể.

Qυầи ɭóŧ màu trắng che lại cảnh xuân phía dưới làm cô càng có vẻ thánh khiết.

Tay anh luồn xuống nơi bí mật giữa hai chân cô. Và bởi vì không có kinh nghiệm, vả lại vẫn còn đang trong cơn khủng hoảng, nên Yến Yến theo bản năng khép hai chân lại, song lại vô tình kẹp chặt lấy tay anh.

Cách vải dệt, Ân Ly bắt đầu khıêυ khí©h, vừa xoa vừa niết.

Và kiện quần áo cuối cùng, qυầи ɭóŧ, cũng bị lột ra. Tiếng khóc nức nở của Yến Yến quanh quẩn khắp phòng.

"Ân tiên sinh, xin anh, xin anh buông tha cho tôi, được không?"

Cô hèn mọn xin tha, trộn lẫn tiếng khóc vụn vặt và nỗi sợ.

Ánh mắt cuồng nhiệt của anh dán chặt vào thánh địa kia.

Trên dưới Ân Ly vẫn còn nguyên vẹn, đối lập với đó là cơ thể trần như nhộng của Yến Yến.

Yến Yến quá hoảng sợ, cứ khóc mãi.

Ân Ly vẫn không đáp lại, chỉ si mê nhìn chằm chằm bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cô.

Mềm mại, sạch sẽ.

Ân Ly kề mặt vào nhụy hoa giữa hai chân Yến Yến, đỉnh mũi cao thẳng khẽ chạm.

Yến Yến khóc đến nỗi mũi đỏ cả lên, hai tay bấu chặt lấy nhau, bất kể ngọ nguậy cách nào vẫn không thoát khỏi sự trói buộc của chiếc cà vạt.

Khó khăn lắm mới vung tay đẩy được đầu Ân Ly ra thì cả người cứ như bị hút hết sức lực, mềm nhũn.

Ân Ly cầm lấy đôi tay đang không yên của cô, đặt lên đó một nụ hôn, đầu lưỡi ý loạn tình mê khẽ liếʍ các khe hở của ngón tay.

Yến Yến bị chi phối bởi thứ tình tố quái dị, màu hồng phủ kín mặt.

Nhụy hoa rung động, môi âʍ ɦộ no đủ bao lấy hạt đậu phía trong. Anh khảy hai cánh môi, sau đấy cắm một ngón tay vào, chính thức xâm phạm vùng cấm.

Quấy nhiễu không ngừng nghỉ như một cái máy.

Cảm xúc chặt kín ấm áp làm hạ thân anh sung to. Còn Yến Yến thì bị sự xâm phạm đột ngột dọa sợ đến độ nhích người lên phía trên.

Thân trên co rút, đỉnh vυ" vươn cao, bờ mông đầy đặn treo giữa không trung.

Một bàn tay Ân Ly bắt lấy bờ mông căng mọng, bể dục nhấn chìm mọi thứ giờ phút này.

Yến Yến rên khóc, bụng nhỏ co rút làm xương sườn hai bên eo nhô lên, tạo thành một tư thế vừa quái lạ, nhưng cũng không kém phần xinh đẹp.

Ân Ly thừa cơ cắm thêm một ngón tay vào tiểu huyệt, cọ quấy vách tường thịt mềm mại trong đó.

Ánh mắt Yến Yến mê ly, như có sương mù bao phủ.

Nước mắt nóng hổi chảy xuôi.

Ân Ly cười nhẹ: "Cái miệng nhỏ phía dưới của em cũng đang chảy nước này."

Nụ cười kia như tuyên bố anh chính là người chiến thắng của cuộc giằng co.

Yến Yến cảm thấy thẹn, quay mặt đi, ý chí đang dần bị kɧoáı ©ảʍ che lấp, ngày càng mơ hồ.

"Thật chặt!"

Như tiếng than thở.

Anh cắm ngón thứ ba vào.

Hoa huyệt bị căng ra, hai bên môi âʍ ɦộ mập mạp nới rộng ra.

Cảm giác xé toạc dưới thân làm Yến Yến vừa đau đớn vừa sảng khoái. Ân Ly thăm dò không ngừng, đôi mắt vẫn luôn quan sát khuôn mặt cô.

Tiếng rêи ɾỉ của Yến Yến như một bản hòa âm.

Kí©h thí©ɧ quá mãnh liệt làm cô nhất thời quên hô hấp, như tiếp cận được gì đó, nhưng rồi lại không với tới.

Ngón tay Ân Ly cuộn tròn, gãi nhẹ bên trong, làm cơ thể Yến Yến phập phồng theo từng chuyển động của anh.

Đôi đồng tử Yến Yến tan rã, như bị sương mù giăng kín.

Bỗng, Ân Ly bắt đầu thay đổi tiết tấu, vẽ vòng tròn ở một chỗ duy nhất, khiến ý thức Yến Yến như bay lên tận mây xanh.

Trong đầu như có hàng ngàn sao băng rơi xuống, màu trắng bao trùm lấy hết thảy.

Cô phun nước.

Đầu ngón tay Ân Ly toàn là thứ chất lỏng dính nhớp, ngay cả khi kéo ra chúng vẫn còn dính chặt vào nhau.

Yến Yến nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.

Anh sắc tình liếʍ lấy chất lỏng cô phun ra, sau đó còn đem lượng thừa bôi lên môi cô.

Yến Yến muốn né đi, xong cằm lại bị anh nắm chặt, chỉ còn biết bị động thừa nhận nụ hôn mưa rền gió cuốn.

Đầu lưỡi anh dây dưa trong miệng cô, tàn phá bừa bãi.

Thấy Yến Yến hô hấp khó nhọc, lúc này Ân Ly mới buông tha.

Chưa hoàn hồn, trong tai Yến Yến lại vang lên tiếng khóa kéo.

Một đồ vật cực lớn ấm áp đặt trước cửa huyệt.

Tiếng phản kháng của Yến Yến như bị nghẹn ở cổ họng, không thốt lên được, mặt tái nhợt đi.

Hiển nhiên, Ân Ly nhìn thấu nỗi kinh sợ của cô.

"Đây là dươиɠ ѵậŧ, còn được gọi là côn ŧᏂịŧ, là thứ sẽ cắm vào tiểu huyệt của em."

Cô hoảng loạn, lùi về sau, nhưng chân lại bị kiềm lại, không còn đường thoát.

"Ân tiên sinh! Đừng, đừng như vậy!"

Yến Yến khóc lóc cầu xin anh.

Anh không trả lời, chỉ quyến luyến nhìn nơi đó, tưởng tượng hình ảnh côn ŧᏂịŧ được nó phun ra nuốt vào.

Không một tiếng báo trước, anh đột ngột cắm vào.

Đau quá!

Thân thể như bị chém thành hai nửa.

Sự vui sướиɠ phản ánh trong ánh mắt của Ân Ly như dao nhỏ cứa vào tim cô.

Ân Ly cọ xát nhẹ nhàng, kiên nhẫn chờ hoa huyệt tiếp thu.

Nơi đó của Yến Yến bị căng ra, trở nên trắng bệch.

Anh bất động một hồi, sau đó là một cú đẩy mạnh.

Yến Yến bị dọa đến thét chói tai.

Cô ngửi được mùi máu tươi.

Anh bắt đầu tăng nhanh tiết tấu.

Cảm giác như kề bên tử vong dưới hạ thân dần biến mất, thay vào đó là sự lên ngôi của kɧoáı ©ảʍ.

Nhạy cảm nhận ra sự thay đổi đó, Ân Ly liền nâng chân Yến Yến lên, càng dùng sức cày cấy.

Anh muốn thấy biểu cảm của cô khi bị tìиɧ ɖu͙© chi phối.

Muốn nhìn thấy cô trở nên mê loạn, sợ hãi, đắm chìm trong bể dục.

Ánh mắt Yến Yến không có tiêu cự, tiếng rêи ɾỉ bắt đầu tràn ra ngoài.

Nhỏ vụn.

Dần dà lớn hơn "Ư... A..."

Ân Ly trở người Yến Yến lại.

Sau khi thay đổi tư thế, giờ đây anh có thể thấy rõ mảnh đất xinh đẹp, cả xương bả vai đang nhô lên hệt như cánh bướm.

Bờ eo mảnh mai một tay có thể ôm trọn.

Một tay Ân Ly nắm lấy eo cô, đâm thọc điên cuồng, mông thịt no đủ dưới háng va chạm, lắc lư qua lại, tiếng vang thanh thúy giống như liều thuốc thôi tình.

Ân Ly vươn tay đánh vài cái trên mông cô. Làn da trắng nõn sưng đỏ, hiện lên dấu bàn tay.

Nơi bị đánh truyền đến cảm giác đau đớn.

Cô kẹp quá chặt, làm Ân Ly thiếu chút nữa đã bắn.

Như để trừng phạt, anh lại tiếp tục đánh một bên mông còn lại.

"Bé dâʍ đãиɠ, em đừng kẹp chặt như vậy."

Yến Yến vặn vẹo mông, vừa khóc vừa thở hổn hển.

Cô thấy mình sắp điên đến nơi rồi, va chạm dưới thân làm ánh mắt cô mê loạn.

"Ân Ly, tôi bỏ cuộc. Anh tha cho tôi được không? Tôi thấy lạ quá."

"Ưʍ..."

Tiếng rên đó như kí©h thí©ɧ Ân Ly, khiến anh càng thọc ra rút vào nhanh hơn.

Yến Yến khóc lớn, tiếng khóc yếu ớt đáng thương, làm đồ vật chôn trong tiểu huyệt càng sưng to.

Kɧoáı ©ảʍ hủy diệt mọi suy nghĩ của Yến Yến. Cô co rút.

Vài giây sau đó, Yến Yến thẫn thờ.

Yên tĩnh không bao lâu lại khóc.

Ân Ly vươn tay lau nước mắt cho cô, cúi người xuống, cọ xát đầṳ ѵú phiếm hồng, tà ác nói: "Bảo bối, em triều xuy, thật dâʍ đãиɠ!"

Yến Yến xụi lơ nói không nên lời, chỉ thút thít, hốc mắt hồng hồng, chóp mũi cũng thế.

Cô tựa vào giường, cả người không còn chút sức lực nào.