Chương 5: Khẩn trương

Trong phòng khám, bên phải có một chiếc ghế sô pha, phía trước có một khay trà trên bàn, Yến Nạo đang cùng ông nội thảo luận một số vấn đề về mấy vị thuốc trung y.

Thẩm Mật cúi đầu, cùng ông nội bước lên bậc thang, liền nhìn thấy Yến Nạo.

Anh mặc bộ thể dục, bên ngoài khoác lên áo blouse trắng, anh hơi khom người, một tay chống ở đầu gối, một tay cầm ấm trà.

Cảm giác có người tới, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, vẻ mặt ngưng trọng, trong mắt hiện ra tia lạnh lẽo.

Ánh mắt Yến Nạo nhàn nhạt đảo qua Thẩm Mật, trái tim Thẩm Mật giống như bị điện giật, hô hấp có chút ngột ngạt, cô vội vàng cúi đầu, từng đợt khí nóng xông thẳng lên trán.

“Uống trà?” Ông nội Thẩm cười chào hỏi, giọng nói truyền qua tai Thẩm Mật, mang theo tiếng nổ vang.

“Lão Thẩm, lại đây ngồi.” Ông nội Yến cũng cười, “Yến Nạo, lấy thêm cái chén.”

“Không cần không cần.” Ông nội Thẩm vàng xua tay, “Tôi là tới làm phiền ông.”

“Làm sao vậy?”

Tuy rằng ông nội Thẩm nói không cần, nhưng Yến Nạo vẫn cầm ly trà lên, để hai cái chén trước mặt ông, đổ trà nóng vào.

“Cháu gái tôi hình như bị bệnh, sáng nay liền ho khan, nói là cổ họng nuốt nước miếng đều đau.” Ông nội Thẩm nói, nghiêng người kéo Thẩm Mật đang ngơ ngác.

Ông nội Yến đem tầm mắt dịch lên người Thẩm Mật, ra hiệu cho cô, “Tiểu Mật, lại đây để ông nội Yến nhìn xem.”

“Hả? Ồ!” Bị điểm danh, trái tim Thẩm Mật co rúm lại, phản ứng chậm nửa nhịp, cúi đầu, đi đến trước mặt ông nội Yến.

“Ngồi xuống.” Ông nội Yến đi qua chỗ Yến Nạo, sau đó từ áo blouse trắng trước ngực túi móc ra một cái đèn pin nhỏ, “Há mồm, để ông nhìn xem.”

“…”Há mồm?!

Mới vừa ngồi xuống Thẩm Mật có chút ngốc ngẩng đầu, liền thấy Yến Nạo cũng đang nhìn mình, môi run rẩy, quay đầu nhìn về phía ông nội, như thế nào cũng không chịu há miệng.

“Nhìn ông làm gì? Há mồm đi!” Ông nội Thẩm buồn cười.

“Ách…” Thẩm Mật rất xấu hổ, quay lại đầu, hé miệng.

Ông nội Yến trên tay cầm đèn pin, chiếu vào trong miệng cô, hơi quay đầu đi, “… Nói a.”

“A ——” Thẩm Mật một bên a, một bên muốn tìm đậu hũ gϊếŧ chết mình, mặt từng đợt nóng lên, tiếng gầm thét bên tai càng lớn.

Cô chỉ muốn mượn cố tới gặp Yến Nạo, nhưng là… Cũng không phải bộ dáng há to miệng như vậy!

“Sưng đỏ có chút lớn, mấy ngày nay ăn cái gì?” Ông nội Yến tắt đèn pin.

Thẩm Mật vội vàng ngậm miệng lại, chột dạ nhỏ giọng trả lời, “Không ăn cái gì…”

“Đều sưng thành như vậy còn nói không có ăn cái gì.” Ông nội Yến nói, kéo tay Thẩm Mật, ngón trỏ cùng ngón giữa giữ chặt cổ tay cô, vài giây sau lại nói: “Không cảm mạo, không cảm lạnh, còn nói không phải do ăn nhiều.”

“…”Thẩm Mật trong lòng càng thêm trống rỗng, cũng không dám phản ứng.

Ông nội Yến lúc này buông lỏng tay, quay đầu nhìn Yến Nạo nói: “Đưa cho Tiểu Mật hai ngày thuốc, cổ họng sưng đỏ, ho khan.”

“Dạ.” Yến Nạo đơn giản đáp ứng, đứng dậy đi về phía tủ thuốc bên trái.

Ngay khi Yến Nạo bước đi, cảm giác áp bức trên ngực Thẩm Mật tức khắc giảm xuống, cả người thả lỏng không ít.

Rõ ràng muốn gặp, nhưng khi thấy rồi lại khẩn trương muốn chết, hít thở cũng cảm thấy không thích hợp… Rất mâu thuẫn a!