Chương 6: Xu nịnh

Ông nội Yến mời ông nội Thẩm uống trà, ông nội Thẩm cũng không khách khí, hướng về phía sô pha ngồi xuống, liền cầm một chén lên.

“Tiểu Mật cũng uống một chút, uống nước… Đúng rồi.” Ông nội Yến nói, quay đầu nhìn Yến Nạo đang đứng trước bàn dài, “Yến Nạo, thêm hai gói tang cúc* để Tiểu Mật ngâm nước uống.”

*tang cúc: bài thuốc trị cảm mạo

“Dạ.” Lại là một tiếng đơn giản đáp lại, giọng nói lạnh lùng.

Ông nội Thẩm Mật nói cảm ơn, ông nội Yến cầm chén trà lên, hơi cúi đầu mở ngăn kéo, lấy ra mấy gói thuốc đưa cho Yến Nạo nhìn.

Giờ phút này anh cảm giác cùng lần trước gặp ở nhà khác rất nhiều, giống như trở lại thời điểm ngẫu nhiên mới gặp, bộ dáng cao lãnh, kiêu ngạo, bộ áo blouse trắng, càng nhiều thêm một phần cấm dục.

Trái tim Thẩm Mật ngứa ngáy, như có thứ gì ở nơi nào đó kích động, lại không biết nên hình dung như thế nào.

Yến Nạo chia thuốc thành sáu phần, dùng giấy gói cẩn thận, ở thời điểm thêm tang cúc, lại lấy thêm cam thảo.

Chuẩn bị xong, anh cầm thuốc đi đến bàn trà, đưa cho ông nội Thẩm, “Thuốc chia ra, một ngày ba lần, cách nhau 4 giờ, không được ăn đồ cay.”

Ông nội Thẩm vội vàng đáp lại, sau đó nói lời cảm ơn, giả tiền rồi đưa Thẩm Mật trở về.

Thuốc Yến Nạo kê cho Thẩm Mật, Thẩm Mật uống một liều, phần còn lại cho vào chiếc hộp nhỏ, thật cẩn thận giấu ở trong ngăn kéo.

Cô còn muốn bệnh có thể kéo dài, lúc pha tang cúc thêm một chút đường phèn, ngâm vào nước rồi uống, đợi ngày mốt đi khám lại.

Làm cô không nghĩ tới chính là, hôm sau khi tỉnh dậy, cổ họng không còn đau, cũng không ho khan nữa, này liền… Chỉ có thể không ăn kiêng!

Vì thế cô lại lặng lẽ chạy tới tiệm tạp hóa, lại mua mười gói hạt dưa, cộng thêm khoai tây chiên, về nhà đóng cửa phòng lại, ngồi ở trên bàn sách từ cửa sổ nhìn chằm chằm phòng khám mà tự hành hạ bản thân.

Vì thế, bệnh của Thẩm Mật, kéo dài không sai biệt lắm nửa tháng mới khỏi, trong khoảng thời gian đó, ông nội Thẩm hoài nghi y thuật của Yến Nhạo không tốt, kê thuốc cũng không tốt, dẫn tới cháu gái mình tái phát, sợ tới mức Thẩm Mật không dám lại hành hạ chính mình nữa.

Y thuật không tốt? Sao có thể! Chỉ cần cô uống nước thì sẽ ổn thôi!

Sau ngày đó, Thẩm Mật như cũ mỗi ngày nằm bò ở cửa sổ nhìn Yến Nạo, lại nghĩ không ra phương pháp nào, cô không thể tự mình lăn xuống lầu để đi băng bó?

Hơn nữa giả bệnh không phải kế lâu dài, lại nghĩ xem còn phương pháp hay ho nào khác không!

Về phần Yến Nạo, anh không phải người cẩu thả, sao có thể không cảm giác được Thẩm Mật cố tình bị bệnh?

Hơn nữa các cô gái căn bản không biết che giấu ánh mắt ái mộ, mặc dù bọn họ đều cho rằng bản thân giấu rất tốt.

Bất quá Yến Nạo cũng không quá để ở trong lòng, chỉ cho là cô gái nhỏ ngây thơ, thời gian lâu rồi tự nhiên liền phai nhạt.

Nhưng làm anh không nghĩ tới chính là, nghỉ hè kết thúc, anh trở về trường học, chờ đến nghỉ đông quay về, nha đầu Thẩm Mật kia cư nhiên ngồi ở phòng khám cùng ông nội anh chơi cờ !

Này có chút cảm giác như đánh vào bên trong!

Thẩm Mật mười lăm tuổi, đã gãi đúng chỗ ngứa, làm ông nội Yến vui, nhìn thấy Yến Nạo vẫn như cũ mặt đỏ tim đập.

Thẩm Mật mười sáu tuổi, từ xuất hiện ở phòng khám, đến tự do xuất hiện trong nhà Yến Nạo, bởi vì cô nhận ông nội Yến làm sư phụ, nói là về sau cũng muốn học trung y, không chỉ vậy, thời điểm nhìn thấy Yến Nạo còn kêu một tiếng anh Yến Nạo, hơn nữa đáy mắt ái mộ càng thêm rõ ràng.

Thẩm Mật 17 tuổi, lần đầu tiên nhận được lời mời của Yến Nạo, vốn tưởng rằng là hẹn hò, kết quả Yến Nạo cùng cô nói chính là… Cô đã quấy nhiễu nghiêm trọng tới sinh hoạt của anh…