Chương 4: Tâm cơ

Biết rõ kỳ nghỉ anh mới có thể trở về, nhưng Thẩm Mật như cũ mỗi ngày đều bò cửa sổ, mặc dù chỉ nhìn cửa số nhà Yến Nạo, cô vẫn phát ngốc, ngẫm lại chuyện ngày đó, vẫn là có cảm giác kỳ diệu.

Nếu nhất định phải hỏi cô cái cảm giác kỳ diệu này là gì, kia hẳn là… Ê ẩm, trướng trướng, rồi lại rất thoải mái, tựa như lúc thời điểm cô bị cứng cổ, Yến Nạo mát xa cho cô.

Duy nhất điều khiến cô hoảng hốt chính là, sau thời gian suy nghĩ dài như vậy, dáng vẻ Yến Nạo ở trong đầu cô dần dần trở lên mơ hồ, chỉ còn lại có một chút đường nét…

Gặp lại Yến Nạo, là một tuần sau kỳ nghỉ của Thẩm Mật.

Ngày đó cô vẫn như mọi khi, ăn xong cơm trưa thì làm bài tập hè, sau đó lại bắt đầu nằm bò ở cửa sổ.

Nằm như vậy mười phút, cô nhìn thấy một chàng trai cao gầy mặc bộ quần áo thể dục màu xám đậm, đáng xách túi đi vào tiểu khu.

Khoảng cách rất xa, nam sinh trông như thế nào, Thẩm Mật hoàn toàn thấy không rõ lắm, nhưng tim cô lỡ đập một nhịp, bởi vì cô xác định, người kia, chính là Yến Nạo.

Thì ra anh ở trong tâm trí cô tuy rằng mơ hồ, nhưng lại đã khắc sâu vào tiềm thức.

Một ngày sau khi Yến Nạo trở về , Yến Nạo bắt đầu đến phòng khám hỗ trợ ông nội Yến.

Đối với Thẩm Mật mà nói quả thực rất vui mừng, bởi vì cô chỉ cần nhìn qua cái cửa sổ này, là có thể nhìn thấy Yến Nạo.

Đáng tiếc lòng người luôn tham lam, Thẩm Mật càng nhìn thì càng muốn tới gần, mặc dù chỉ là trò chuyện, gần gũi nhìn anh cũng tốt.

Vì thế cô bắt đầu suy nghĩ biện pháp chính đáng để đến gần anh, cuối cùng ba ngày sau cũng đi ra cửa.

Cô cố ý chạy tới một tiệm tạp hóa trong tiểu khu, mua mười mấy gói hạt dưa, giống như có tật giật mình, tim đập thịch thịch thịch đi qua phòng khám chạy về nhà.

Về đến nhà cô đem cửa phòng khóa trái, trèo lên bàn học, một bên nhìn ra ngoài cửa sổ một bên bỏ hạt dưa ra bắt đầu cắn.

Khi phòng khám đóng cửa, cô đã cắn hết ba gói, hơn nữa cô giống như không có việc gì, vì thế cưỡng bách mình uống ít nước.

Ngày hôm sau, cô đem số hạt dưa còn lại cắn hết, đầu lưỡi đều phồng rộp, nhưng là yết hầu vẫn không đau, cũng không có cảm giác ho khan…

Mang theo thất vọng đi vào giấc ngủ, cô nghĩ, ngày mai phải mua thêm mười gói!

Một giấc ngủ dậy, Thẩm Mật cảm thấy như sắp chết, cổ họng khô rát, còn ho khan, hóa ra cơ thể cô không khỏe như cô nghĩ.

Cơ thể khó chịu, nhưng trong lòng lại hưng phấn, cô nghiêm túc đánh răng, rửa mặt, trở lại phòng đứng ở trước tủ quần áo do dự thật lâu, lấy ra một cái áo cô vẫn luôn cảm thấy đẹp, cùng với một cái quần jean, cô chạy đến phòng khách cùng ông nội Thẩm đang xem TV giả chết.

“Khụ khụ… Khụ khụ khụ…”

Thẩm Mật ngồi ở bên cạnh cố ý ho khụ một hồi lâu, ông nội Thẩm cuối cùng cũng chú ý tới cô, “Sao lại ho thành như vậy?”

“Con không biết… Khụ khụ… Không biết, chính là ngủ dậy cổ họng liền đau, nuốt nước miếng đều đau, khụ khụ khụ…”

Ông nội Thẩm nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, thấy đã 10 giờ, đứng lên, “Đi đi đi, ông mang con đi ông nội Yến xem một chút.”

“Ồ…” Thẩm Mật bình tĩnh trở lại, nhưng trái tim đã bay lên trời, bởi vì vừa rồi ở phòng khách, cô nhìn thấy Yến Nạo đang ở phòng khám!

Ông nội Thẩm chắp tay đi ở phía trước, Thẩm Mật nhấp môi theo ở phía sau, thỉnh thoảng khụ hai tiếng, nhưng tuyệt đối không phải cố ý, đúng là cổ họng rất ngứa.

Đến gần phòng khám, Thẩm Mật cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, trái tim mạnh mẽ va chạm, giống như một nắm đấm đập vào trong ngực, ngay cả cổ họng vẫn luôn ngứa đã không còn.