Chương 3: Mê hoặc

Ngón tay Yến Nạo ở cổ cùng bả vai ấn nhẹ một cái, sau đó giữ nguyên một vị trí, ngón trỏ cùng ngón giữa tạo áp lực ấn xuống.

“Tê ——” Dù không dùng lực, nhưng Thẩm Mật vẫn khẽ rên lên vì đau.

“Khớp xương có chút không đúng, cơ bắp cũng rất cứng.” Yến Nạo nói xong, buông tay, lần thứ hai ngồi xổm xuống, lấy khăn lông trong chậu nước ấm, “Đem cổ áo kéo thấp xuống một chút, chườm nóng trước đã.”

“Ồ.” Thẩm Mật đáp lại, duỗi tay lôi kéo cổ áo áo, kéo xuống bả vai một chút.

Yến Nạo nhìn cô một cái, “Lại kéo thấp chút nữa, nếu không quần áo sẽ ướt.”

“…”Lại kéo thấp xuống?

Thẩm Mật nghiêng đầu nhìn, chính mình kéo cổ áo đã lộ ra bả vai, cô xấu hổ kéo thêm một chút, cùng không kéo cũng không khác nhau.

Yến Nạo ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cảm giác được Thẩm Mật hẳn là ngượng ngùng, dù sao cũng là cô gái nhỏ mười mấy tuổi, vì thế anh cầm khăn lông đứng lên, một bên nói với ông nội Thẩm: “Ông Thẩm, ông tới giúp em ấy chườm đi, cháu đi lấy thuốc.”

“Được.” Ông nội Thẩm đứng lên nhận lấy khăn lông.

Yến Nạo đem khăn lông đưa cho ông nội Thẩm, sau đó xoay người đi về phía một căn phòng.

Anh vừa rời đi, Thẩm Mật khẩn trương cùng thẹn thùng xem như giảm bớt không ít, cô nghe lời ông nội kéo áo xuống bả vai.

Khi mới chườm, khăn lông có chút nóng, nhưng rất nhanh liền biến thành ấm áp dễ chịu, rất thoải mái, đôi mày hơi cau lại cũng giãn ra.

Ngay thời điểm nhiệt độ của khăn lông hạ xuống, Yến Nạo đi ra, trong tay cầm một lọ dầu.

“Khăn lông lạnh không?”

Thẩm Mật còn chưa kịp trả lời, ông nội Thẩm đã sờ lên, đem khăn lông cầm lấy, một bên cho vào chậu một bên nói: “Có chút lạnh.”

Yến Nạo đem dầu hoa hồng đặt lên bàn trà, “Để cháu làm cho.”

“Không có việc gì không có việc gì, ông làm cũng giống nhau.”

“Để cháu làm ạ.” Yến Nạo vẫn đoạt lấy khăn ông của ông nội Thẩm.

Thẩm Mật không thể xoay cổ, cũng nhìn thấy bọn họ, nhưng lời Yến Nạo nói lọt vào tai, làm cô cảm thấy giọng nói anh ôn nhu lại ôn nhuận, tim cô bỗng nhiên đập nhanh.

Yến Nạo chườm nóng cho Thẩm Mật ba lần, sau đó đổ lọ dầu hoa hồng lên tay mát xa cho cô.

Cái cảm giác này, Thẩm Mật khả năng cả đời đều không thể quên được, vừa đau nhức lại vừa thoải mái, khó có thể hình dung…

Ngày hôm sau tìm Yến Nạo, Thẩm Mật bị cứng cổ giảm bớt rất nhiều, tuy rằng thời điểm xoay cổ vẫn còn chút đau, nhưng chỉ là một chút mà thôi.

Cô bắt đầu chú ý tới Yến Nạo, thường xuyên bò ra cửa sổ nhìn phòng khám của ông nội Yến, mỗi lần đi ngang qua, tim cô sẽ đập nhanh, bước chân thả chậm, đôi mắt không chịu khống chế mà liếc nhìn phòng khám.

Mãi cho đến nửa tháng sau, cô mới biết Yến Nạo trở về trường học, cái loại cảm giác tim đập mỗi lần đi phòng khám biến mất, chỉ là bước chân cô vẫn chậm như cũ, vẫn nhịn không được nhìn xung quanh.

Sau này, mỗi lần nghe được bất luận tin tức gì về hai chữ Yến Nạo, lỗ tai cô liền lập tức dựng thẳng lên, trong vô thức, cảm giác như trúng độc ngày càng sâu.