Chương 2: Động tâm

“Bị cứng cổ…” Yến Nạo để cửa mở ra, lùi lại một bước, “Trước vào nhà đi, cháu giúp em ấy nhìn xem.”

“Cháu?”

“Ông nội Thẩm đây là không tin cháu?” Yến Nạo cười, khóe môi khẽ nhếch.

Thẩm Mật phát hiện, nguyên lai Yến Nạo cũng sẽ cười, hơn nữa cười rộ lên không giống như bình thường, bộ dáng rất ôn nhu…

“Làm gì có chuyện đó, chỉ là ông hơi bất ngờ.” Ông nội Thẩm dẫn Thẩm Mật vào nhà.

“Không cần đổi giày.” Yến Nạo đóng cửa lại, “Tới trước sô pha ngồi, chờ cháu một lát.”

“Ai, cảm ơn cháu.”

“Không cần khách khí.” Yến Nạo nói xong liền đi vào phòng vệ sinh.

Ông nội Thẩm mang theo Thẩm Mật có chút câu nệ ngồi ở sô pha, một lúc sau, Yến Nạo từ phòng vệ sinh đi ra, bưng một cái chậu đặt lên bàn, đổ nước ấm vào, lại đi vào phòng mình, trong tay cầm chiếc khăn lông đi ra.

Thẩm Mật còn tưởng rằng anh muốn rửa mặt, Yến Nạo đặt chiếc ghế cao trước bàn trà, ra hiệu với cô, “Ngồi ở đây.”

Thẩm Mật choáng váng vài giây, sau đó nhìn ông nội, ông Thẩm vẻ mặt vô ngữ, “Đi đi.”

“Ồ…” Thẩm Mật đứng lên đi đến trước ghế nhỏ ngồi xuống, liền thấy Yến Nạo ngồi xổm xuống, từ trên bàn trà lấy ra một cái kéo, cắt bỏ nhãn mác khăn lông, lúc này cô mới phát hiện, đây là khăn lông mới.

Cô tò mò nhìn Yến Nạo đem khăn lông bỏ vào chậu nước nóng, Yến Nạo đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt chạm vào mắt cô.

Thẩm Mật chợt cảm giác hô hấp cứng lại, đầu óc trống rỗng, mọi thứ xung quanh dường như đang chậm lại…

“Đem khăn quàng cổ cùng áo ngoài cởi ra.” Yến Nạo nói.

“Hả? A… Ồ!” Thẩm Mật phục hồi tinh thần, vội vàng cúi đầu, tay nhỏ nâng lên kéo khăn quàng cổ.

Tim cô đập nhanh đến khó tin, toàn bộ thế giới vẫn chìm trong đôi mắt trong veo lãnh đạm của Yến Nạo, lỗ tai ù ù.

Cô không dám nhìn Yến Nạo lần nữa, sau khi cởi khăn quàng cổ, cô cố gắng làm chính mình không để ý anh đang ngồi xổm phía sau, lỗ tai rõ ràng ong ong, nhưng lại có thể rõ ràng nghe thấy âm thanh anh lấy khăn lông lên vắt.

Thật vất vả cởi xong quần áo, ông nội Thẩm lập tức duỗi tay đón lấy, thuận tiện đem khăn quàng cổ của cô cầm lên, “Sao lại cởϊ áσ lâu như vậy.”

Nhịp tim còn chưa ổn định, Thẩm Mật bĩu môi nhìn ông nội, “Nào nét mực…”

Ông nội Thẩm liếc cô một cái, không nói cái gì, Yến Nạo buông khăn lông xuống, đứng lên, di chuyển đến phía sau cô, “Là bên phải đau sao?”

“Ừm…” Thẩm Mật nhỏ giọng đáp, ngay sau đó liền cảm giác được ngón tay anh chạm vào cổ cô, nhẹ nhàng ấn xuống.

Thẩm Mật hô hấp lần thứ hai cứng lại, cơ thể run run, dường như tay anh phát ra dòng điện chạy khắp người cô…

“Tay lạnh?” Chú ý tới cô run rẩy, Yến Nạo nâng tay lên.

“Ách… Không, không phải, là vừa cởϊ qυầи áo, có chút lạnh…” Thẩm Mật càng nói, giọng nói càng nhỏ.

Tuy rằng Thẩm Mật đã nói không phải do tay anh lạnh, nhưng Yến Nạo vẫn ngồi xổm xuống, một lần nữa đem khăn lông vào trong chậu nước ấm cầm lên, sau khi vắt khô, anh dùng khăn lông che lên tay, sau đó lại bỏ khăn lông xuống, ngón tay lần thứ hai chạm lên cổ Thẩm Mật.

Xúc cảm ấm áp dễ chịu, tim Thẩm Mật lỡ đập một nhịp, ngay sau đó cô vỗ mạnh vào ngực, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt.

Ngón tay Yến Nạo nhẹ nhàng ấn cổ cô, ngay sau đó Thẩm Mật cảm giác địa phương bị ngón tay anh ấn có chút đau, bả vai cùng cổ không tự giác mà căng thẳng.

“Đau sao?”

“Có chút đau nhức.” Thẩm Mật trả lời.

“Thả lỏng một chút.”

Thẩm Mật cố gắng thả lỏng chính mình, nhưng cảm thấy rất khó, bất quá Yến Nạo cũng không để ý, bả vai cô cùng cổ cơ bắp cứng đờ, hẳn là không chỉ bị cứng cồ, mà còn có chút cảm lạnh.