Chương 1: Bị cứng cổ

Thẩm Mật thích Yến Nạo, từ năm mười bốn tuổi…

***

Thẩm Mật cùng Yến Nạo ở cùng một tiểu khu, bất quá trong mười bốn năm qua, Thẩm Mật cũng không chú ý tới anh trai này.

Yến Nạo lớn hơn cô 6 tuổi, khi cô học tiểu học, anh mới vừa tốt nghiệp, khi cô học trung học, anh cũng mới vừa lên đại học, cho nên căn bản không có liên hệ gì, đến khi Thẩm Mật gặp ông nội Yến Nạo mới quen thuộc một chút.

Ông nội Yến Nạo là phó viện trưởng bệnh viện trung y, sau khi nghỉ hưu thì không chịu ngồi yên, ông mua mặt tiền lầu một mở phòng khám trung y, đặc biệt các bác gái cùng khu, nơi nào không thoải mái đều đi tìm ông, ông khám cũng không thu tiền, quả thực là một người vô cùng tốt bụng.

Thẩm Mật thỉnh thoảng bị cảm mạo, đau họng ho khan gì đó, cũng đến phòng khám xem bệnh, nếu cần thiết, ông nội Yến cũng sẽ kiến nghị đi bệnh viện, thật sự có lương tâm.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Mật cũng gặp qua Yến Nạo vài lần, cảm thấy anh trai nhà họ Yến lớn lên rất tuấn tú, chỉ là cảm giác có chút lạnh lùng, lười để ý người khác, giống như bộ dáng kiêu ngạo, Thẩm Mật theo bản năng nghĩ anh trai này không dễ ở chung.

Mãi cho đến khi mùa đông, năm cô mười bốn tuổi, lúc gần tới tết, cô một giấc ngủ dậy bị cứng cổ, cổ vừa động liền đau, ông nội Thẩm liền mang theo Thẩm Mật đến đến phòng khám của ông nội Yến Nạo nhìn xem.

Kết quả ngày đó ông nội Yến Nạo vừa lúc có việc đóng cửa, ông nội Thẩm thấy bộ dáng đứa cháu nhỏ của mình nghiêng đầu, đau lòng chờ không được, liền mang theo Thẩm Mật đến nhà Yến Nạo.

Gõ hồi lâu cửa mới mở, cách cửa chống trộm, Thẩm Mật nhìn thấy người mở cửa không phải ông nội Yến, mà là anh trai nhà họ Yến, Yến Nạo.

“Ai, là ông Thẩm ạ?” Trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, Yến Nạo một tay nắm tóc, một tay vặn ra cửa chống trộm.

Cửa mở ra, Thẩm Mật nhìn Yến Nạo mặc một kiện màu xám nhạt, phía dưới là một chiếc quần thể thao màu đen, tóc có chút loạn, thoạt nhìn giống như dáng vẻ mới vừa tỉnh ngủ, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra vẻ lười biếng, hoàn toàn không có có lạnh lùng như trong ấn tượng cử cô, chỉ là vẫn đẹp trai!

Thay đổi khác so với ngày thường, Thẩm Mật định lén nhìn lần thứ hai, nhưng cổ cô không thể thẳng được, đầu bị ngoẹo, rất mất mặt a!

Thẩm Mật vội vàng gục đầu, rũ mắt nhìn một bên tường, mặt nóng lên một cách bất thường.

“À… Yến Nạo, ông nội cháu có nhà không?” Ông nội Thẩm cười tủm tỉm hỏi.

“Ông nội của cháu ở phòng khám.” Yến Nạo hai mắt tối sầm, đã hơn 9 giờ, ông nội anh không phải nên ở phòng khám sao?

“Ông ấy không có ở đó, phòng khám đóng cửa, cho nên ông mới… A…” Ông nội Thẩm cười, “Nếu không có thì thôi, buổi chiều ông quay lại tìm.”

Ông nội Thẩm này rõ ràng là có việc, tầm mắt Yến Nạo quét mắt nhìn Thẩm Mật đang không tự nhiên nhìn về phía vách tường, “Ông nội Thẩm, ông có chuyện gì sao?”

“Ôi, cháu gái ông bị cứng cổ, có chút nghiêm trọng, muốn tìm ông nội cháu xem thử.” Ông nội Thẩm nói thẳng.

Yến Nạo trong lòng không khỏi nghĩ, lại nhìn về phía Thẩm Mật, anh cảm giác được Thẩm Mật cả người đều không thích hợp.

Cổ không thể xoay cổ nhưng có thể xoay người, cô giả vờ bình tĩnh quay người về phía Yến Nạo, cười thầm một tiếng, tỏ vẻ lễ phép đáp lại.

Yến Nạo nhớ rõ Thẩm Mật, trong ấn tượng cảm thấy cô gái nhỏ lớn lên rất đáng yêu, hơn nữa miệng cũng ngọt, đến phòng khám một tiếng ông nội Yến, hai tiếng ông nội Yến, nhưng lại không nói chuyện với anh, cảm giác cô có chút sợ bộ dáng của anh.