Chương 17: Lo lắng

Biểu tình của Yến Nạo làm Thẩm Mật còn tưởng rằng bị nhìn thấu, tim đập khẩn trương.

“Anh làm sao vậy?” Cô đứng thẳng, thật cẩn thận gọi Yến Nạo một tiếng.

Yến Nạo phục hồi tinh thần phát hiện chính mình cư nhiên không phản ứng, khẽ chớp mắt một cái lắc đầu, “Ách… Không có gì, em có bạn trai khi nào vậy?”

Sẽ không thật sự bị nhìn thấu chứ, thế nhưng còn hỏi cô có bạn trai từ khi nào! Yến Nạo trước nay đều sẽ không quản chuyện yêu đương của người khác!

“Chính là học kỳ này…” Thẩm Mật chột dạ, không dám nhìn vào mắt Yến Nạo.

Tuy nhiên dáng vẻ này lọt vào mắt Yến Nạo, kết hợp với chuyện cô có bạn trai, thoạt nhìn không giống chột dạ, càng trông giống ngượng ngùng hơn.

Không biết tại sao trái tim có chút loạn, còn có chút tắc nghẽn, Yến Nạo rũ mắt xuống, dừng hai giây mới phát ra một tiếng ồ.

Thẩm Mật bị bộ dáng kỳ quái của Yến Nạo làm cho có chút rợn gáy, thử hỏi: “Anh trai Yến, anh thật sự sẽ không nói cho ông nội em chứ?”

“Nói cái gì?” Cái nghi ngờ làm Yến Nạo muốn cười, nhưng anh lại không cười nổi, ngược lại cảm thấy chỗ nào không đúng, lại bổ sung, “Anh nói cho ông nội em làm gì? Lại nói em đã là sinh viên năm hai, có bạn trai là chuyện bình thường.”

“A…” Thẩm Mật cười khan, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.

Cô vốn lo lắng Yến Nạo cảm thấy cô còn thích anh, đối với cô sẽ không phản ứng, nhưng nói ra lời này, một câu có bạn trai rất bình thường của Yến Nạo, làm cô có chút đau lòng.

Cô có bạn trai là chuyện bình thường, vậy tại sao cô không thể thích anh?

Lòng Yến Nạo cũng hỗn loạn giống như Thẩm Mật, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì.

Trầm mặc duy trì ba giây, Yến Nạo có chút khó chịu cúi người đem Đại Quất lười biếng bế lên, đặt ở trên đùi, sau đó nâng mắt lên nhìn về phía Thẩm Mật, “Em còn không về nhà sao?”

“Ách… Đi về, hiện tại liền về.” Thẩm Mật cười cười, xoay người kéo hành lý.

Thẩm Mật chớp mắt xoay người, ở trong mắt Yến Nạo, giống như thời gian bỗng nhiên chậm lại, anh nhìn áo khoác của cô nhấc lên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, ngay cả nếp áo cùng hoa văn cũng trở nên rõ ràng.

“Thẩm Mật.” Anh gọi cô, mở miệng mới phát hiện chính mình cư nhiên lại gọi cô.

“Dạ?” Thẩm Mật quay người lại.

“Ách…” Yến Nạo hơi hé môi, dừng lại hai giây mới hỏi: “Bạn trai em cùng em học cùng một trường đại học sao?”

“Đúng vậy.” Thẩm Mật gật gật đầu, có chút chột dạ.

“Kia… Hai người là bạn học?”

Thẩm Mật trong đầu hiện lên Vương Xán, theo bản năng trả lời, “Không phải, anh ấy lớn hơn em một tuổi, xem như là học trưởng của em.”

“Ồ.” Yến Nạo gật gật đầu, “Mau trở về, buổi sáng ông nội đều nghĩ đến em.”

“Dạ, ngày mai em sẽ đến thăm ông nội Yến.”

Yến Nạo môi hơi cong lên, đáp nhẹ, “Được.”

Trái tim Thẩm Mật buông xuống, bởi vì biểu tình cùng câu nói cuối cùng của Yến Nạo, hoàn toàn đã không còn cảm giác cố ý kéo ra khoảng cách.

Rõ ràng trước kia đã từng có loại cảm giác thờ ơ cùng khách khí.

Bước đầu tiên có hiệu quả, bước chân Thẩm Mật kéo hành lý đi về nhà vô cùng nhẹ nhàng, Yến Nạo nhìn bóng dáng cô trái tim lại trở nên tắc nghẽn.

Sau khi thân ảnh Thẩm Mật biến mất, Yến Nạo cau mày, hít vào một hơi thật sâu, rũ mắt nhìn Đại Quất đang lười nhác nằm bò trên đùi anh, có chút không rõ chính mình bị làm sao.

Thẩm Mật có bạn trai, không phải chuyện gì xấu, chỉ cần đối phương cũng thiệt tình thích cô, đối tốt với cô không phải được rồi sao? Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

Bất quá nói trở về, cái người nam sinh kia trông như thế nào? Lớn lên hẳn là không tồi đi? Nếu là quá cái gì … Giống như cũng không xứng với Tiểu Mật…

Không chỉ có diện mạo, hơn nữa chiều cao cũng không thể quá kém, ít nhất phải cao 1m78 trở lên, mấy năm nay Tiểu Mật cao hơn không ít, chắc khoảng 1m65 đi, nếu quá lùn cho dù lớn lên không tồi, đứng chung một chỗ cũng không xứng đôi…

Hơn nữa đối với cô có tốt không? Có phải thật sự thích cô hay không.

Không được, ngày mai Tiểu Mật đến lại nói, anh phải hỏi cô một chút, nếu không vạn nhất gặp phải kẻ lừa đảo lưu manh thì phải làm sao?