Chương 16: Nói dối

Khoảng cách ngày càng gần, âm thanh kéo rương hành lý làm Yến Nạo đang nhắm mắt bỗng ngẩn ra, đôi mắt mở to.

Anh quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, ngay sau đó liền bắt gặp ánh mắt của Thẩm Mật.

Thẩm Mật hô hấp chợt cứng lại, trông đầu bỗng nhiên xuất hiện một khoảng trống, phục hồi tinh thần lại, phát hiện bước chân chính mình đã dừng lại.

Cô không muốn như vậy, cô muốn tự nhiên, nhưng Yến Nạo ảnh hưởng tới cô quá lớn, mặc dù đã hai năm không nói với nhau một câu, nhưng cô vẫn không thể coi thường như cũ!

Sau vài giây, Thẩm Mật hít một hơi thật sâu, nỗ lực cong môi, nặn ra một nụ cười không phải quá tự nhiên, lấy hết can đảm đi qua người Yến Nạo.

Nhìn thấy Thẩm Mật, Yến Nạo nhíu mày lại, chậm rãi đứng dậy, dồn hết trọng lượng về phía sau, trong lòng rất nghi hoặc.

Cái cô gái nhỏ này, từ sau chuyện kia, nhìn thấy anh không phải sẽ trốn như chuột gặp mèo, hoặc làm bộ như không nhìn thấy anh, hôm nay làm sao vậy?

Thẩm Mật cách Yến Nạo khoảng hai bước thì dừng lại, Đại Quất cùng Đại Bạch ở dưới chân Yến Nạo ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, thấy là người quen, lười nhác kêu một tiếng rồi lại nằm xuống.

Yến Nạo nhìn ra Thẩm Mật muốn đến gần mình, nhưng rồi lại có chút giống như không biết nói cái gì, cho nên anh chủ động mở miệng.

“Đã trở lại?”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng đã lâu không nghe thấy, rung động lần thứ hai từ đáy lòng dâng lên, trái tim Thẩm Mật mạnh mẽ đập.

“Ha… Đúng vậy.” Cô ngượng ngùng cười, tầm mắt không biết nhìn vào đâu liền cúi đầu nhìn về phía Đại Bạch cùng Đại Quất, “Ách… Phơi nắng ạ?”

Giọng nói Thẩm Mật vừa rơi xuống, liền muốn tát cho mình một cái, không rõ chính mình sao có thể hỏi vấn đề không có chiều sâu như vậy!

Yến Nạo cũng xấu hổ, nhẹ chớp mắt trả lời , “Ừ.”

“…”Câu nói tiếp theo có phải là, em đi về trước?

Thẩm Mật không muốn rút lui nhanh như vậy, tay cô nắm chặt hành lý, khớp xương trắng bệch, muốn nói cái gì, rồi lại không biết nên bắt đầu như thế nào mới tốt.

Cứ như vậy trầm mặc vài giây, Yến Nạo hơi hơi nghiêng đầu, nhìn cô như cũ vẫn cúi đầu nhìn Đại Bạch Đại Quất hỏi: “Em còn không về nhà sao?”

Xong!

“Trở về…” Thẩm Mật nhẹ gật đầu, đầu ngón tay nắm càng chặt, “Cái kia, vậy em đi về trước.”

Yến Nạo bị bộ dáng kỳ quái, ngượng ngùng xoắn xít của cô làm cho không thoải mái, cảm giác cái gai trong cổ họng lại nảy ra.

Cho nên khi Thẩm Mật rất không cam lòng kéo hành lý, lúc đi được hai bước, anh gọi cô lại, “Thẩm Mật.”

Thẩm Mật ngẩn ra, dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía Yến Nạo, sau đó ở trong mắt Yến Nạo dường như sẽ không có cảm xúc cô bỗng thấy được một tia rối rắm.

Cái loại ánh mắt này, cô chỉ nhìn thấy duy nhất một lần, chính là lần Yến Nạo mời cô đến quán cà phê, nói với cô, cô đã quấy rầy đến sinh hoạt của anh.

Sợ hãi chợt dâng lên, Thẩm Mật toàn thân nháy mắt căng thẳng, Yến Nạo lại cau mày hỏi: “Em có phải muốn nói với anh cái gì hay không?”

“Ách… Em…Em …”

“Nếu không thì đi vào ngồi nói đi, thuận tiện uống ly trà.” Kỳ thật anh cũng có chút lời muốn nói.

Mấy năm nay, anh cùng hiệu trưởng trường số 4 đi lại tương đối gần, xem như anh em kết nghĩa, Thẩm Mật vừa lúc học sư phạm, tuy rằng trường học chẳng ra gì, nhưng một chút quan hệ mà nói, hẳn là có thể làm việc ở trường đó, cũng không biết cô cảm thấy có hứng thú hay không.

Nhưng Thẩm Mật mới nghe được hai chữ uống trà, hình ảnh lúc trước Yến Nạo kêu cô đi uống cà liền hiện lên trong tâm trí, tâm trí vẫn luôn hoảng loạn bắt đầu chìm xuống, người cũng nháy mắt bình tĩnh trở lại.

“Không được.” Cô lắc đầu trả lời, không chút nào ngượng ngùng, giọng nói run rẩy cũng biến mất, “Nhưng đúng là có chuyện muốn nói với anh.”

“…Em nói đi.”

“Cái kia, em muốn cùng anh nói tiếng xin lỗi.” Thẩm Mật cười cười, có lẽ là đã bình tĩnh, nụ cười cũng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.

“Xin lỗi?” Không phải nên là anh nói sao? Yến Nạo bị Thẩm Mật làm cho có chút ngốc.

“Đúng vậy.” Thẩm Mật cong môi, “Lúc trước anh nói với em những lời đó, em ngoài miệng nói không thèm để ý, kỳ thật em rất để ý, cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào, cho nên vẫn luôn trốn tránh anh.”

“…”Anh đã nhìn ra.

“Nhưng hiện tại suy nghĩ cẩn thận, anh xác thật là muốn tốt cho em, cho nên muốn cùng anh nói tiếng xin lỗi.”

“Kỳ thật…Anh cảm thấy lời nói kia rất nặng, anh nghĩ hẳn là anh…”

“Không không không!” Thẩm Mật đánh gãy lời Yến Nạo, “Trước kia em ấu trĩ, nếu anh không nói trọng điểm, phỏng chừng cũng không có hiệu quả, dù sao khi đó, học tập mới là quan trọng nhất.”

Lời nói của Thẩm Mật tương đối hoa mỹ, cảm giác suy nghĩ đã trưởng thành hơn không ít.

Yến Nạo vui mừng, môi mỏng hơi cong lên, “Tại sao đột nhiên lại hiểu chuyện như vậy?”

“Ách… Cái kia, em nói cho anh nhưng anh không được nói cho ông nội của em biết.” Thẩm Mật ra vẻ thần bí, ngoan ngoãn gọi anh trai, xưng hô kéo gần quan hệ hai người hơn không ít.

“Anh thoạt nhìn nhiều chuyện như vậy sao?” Yến Nạo có chút buồn cười trả lời.

“Hắc, đương nhiên không giống.” Thẩm Mật cười, tiến lên một bước về phía Yến Nạo, hơi hơi cúi đầu, đè thấp giọng nói: “Em có bạn trai.”

???

Có bạn trai?

Ý cười bên môi của Yến Nạo lập tức dập tắt.