Chương 18: Nhớ rõ

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Mật thuận tiện cầm bình trà đến phòng khám.

Thời điểm tới gần phòng khám, mặc dù không còn hoảng như trước kia, nhưng tim vẫn đập nhanh như cũ, bước chân không khỏi dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cô ra vẻ nhẹ nhàng đi tới cửa, sải bước lên cầu thang.

Trong phòng khám, mới vừa dọn dẹp cái bàn, Yến Nạo đang ngồi ở sô pha, chuẩn bị dùng nước ấm pha trà.

Nghe được tiếng bước chân, anh ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Mật hai tay đặt sau lưng, bước chân nhẹ nhàng dẫm lên cầu thang đi vào phòng khám.

“Anh.” Thẩm Mật cố tình cười đến ngọt ngào.

Thẩm Mật không tính là xinh đẹp, nhưng đôi lông mày dài giống như mắt mèo luôn nhìn về phía trước, khuôn mặt trái xoan có chút mập mạp, hơn nữa má còn có lúm đồng tiền, làm người khác cảm thấy rất ngọt ngào.

Đặc biệt là lúc cô cười, đôi mắt sẽ cong thành hình trăng khuyết, khóe môi nhếch lên, lúm đồng tiền lộ ra, dáng vẻ ngọt ngào ngoan ngoãn khiến người khác nhịn không được muốn xoa đầu cô.

Mà cố tình, nụ cười ngọt đến kỳ cục, không chỉ có cảm giác tâm tình rất tốt, mà còn nhiều hơn vẻ quyến rũ.

Yến Nạo bỗng nhiên cảm thấy cổ họng sởn cả gai ốc, một giây sau mới giật nhẹ môi dưới, “Thoạt nhìn tâm trạng không tồi.”

Lời vừa nói ra, Yến Nạo liền run lên, không rõ tại sao bỗng nhiên lại thốt ra một câu không thể hiểu nổi như vậy, hơn nữa trong lòng còn cảm thấy có chút chua!

Cũng may giọng nói anh vẫn lạnh lùng, Thẩm Mật vốn ‘ lòng mang quỷ thai ’ nên không nghe ra có gì không thích hợp, cười đáp lại, “Này, không hẳn vậy.”

Cô dứt lời, Yến Nạo vừa rồi đầu óc còn có chút bối rối, không có nói chuyện, không khí xung quanh đột nhiên yên lặng xuống.

Thẩm Mật siết chặt tay đang cầm hộp trà ở sau người thành nắm đấm, cố ý nhìn xung quanh một vòng, biết rõ còn cố hỏi: “Vậy…Ông nội Yến đâu?”

Ông nội anh cuối tuần đều đi chợ hoa cô đều đã quên rồi sao?

Yến Nạo nỗ lực bỏ qua sự khó chịu trong lòng, khóe môi hơi cong lên, “Hôm nay cuối tuần, ông đi chợ hoa rồi.”

“Ồ… Em còn mang trà cho ông…” giọng nói Thẩm Mật mất mát.

“Anh cũng định pha trà, lại đây ngồi chờ ông đi, hẳn là nửa giờ nữa ông sẽ về.”

Cô không nghĩ tới Yến Nạo sẽ chủ động mời mình cùng uống trà, mới vừa rồi cô còn đang suy nghĩ tìm cớ để uống hai chén trà, cùng anh nói vài câu!

Quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, Thẩm Mật cũng không khách sáo, cười liên tục gật đầu, tự cầm chiếc ghế quen thuộc đặt cạnh cửa phóng đến trước bàn pha trà, ngồi đối diện với Yến Nạo.

Dù sao đây là lần đầu tiên Yến Nạo chủ động mời cô… Ách, đương nhiên, ngoại trừ lần uống cà phê đó!

“Đây là em lấy của ông nội mang sang cho ông nội Yến, em nhớ rõ trước kia ông thích uống.” Thẩm Mật cười đem bình trà đặt lên mặt bàn, giả vờ tỏ ra đáng yêu.

Yến Nạo nhìn lúm đồng tiền của cô, trầm mặc một hồi, rũ mắt xuống, cầm lấy bình trà, mở máy tiệt trùng, “Cảm ơn.”

“À, khách khí khách khí.” Thẩm Mật ngượng ngùng cười, tay đặt ở đầu gối có chút khẩn trương khoanh vào nhau.

Yến Nạo đặt hai cái chén lên khay trà, đem nắp đậy lại, từ dưới bàn lấy ra một chai hồng trà.

Thẩm Mật hơi sững sờ, “Uống hồng trà sao?”

Tay Yến Nạo dừng lại, nhấc mắt lên nhìn, “Không phải em không thích uống trà xanh sao?”

“…”Anh cư nhiên nhớ rõ! Không đúng! Là anh cư nhiên chú ý tới!

Trái tim Thẩm Mật lại một trận rung động, môi hé mở, dừng hai giây mới tìm được giọng nói, “Ha… Kỳ thật không sao, trà xanh em cũng rất thích uống."