Chương 24: Luân hãm (2)

Edit: Haru

Khi Tống Lai Yên lớn dần, nơi riêng tư ngập nước đẹp đẽ cũng sẽ trở nên chín mọng mị hoặc hơn, có lẽ khi đó màu sắc cũng sẽ sậm hơn. Hiện giờ, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của thiếu nữ lúc mười lăm tuổi vẫn còn nhỏ xinh, bóng loáng, tươi mới, thuần khiết, bao vây lấy môi lớn trông đặc biệt no đủ nở nang, một loại cảm giác đối lập đan xen, khi thì ngây ngô non nớt, rồi lại có khi sắp nở rộ thành thục.

Tuy tử ©υиɠ và âʍ đa͙σ non mềm đang ở thời kì phát dục nhưng chúng cũng đã có thể tiếp nhận sự xâm nhập của người khác phái, cho dù là nếp uốn giàn giụa dâʍ ŧᏂủy̠ hay miệng huyệt mấp máy đều đã trải qua khúc dạo đầu.

Mạc Nhiên không thâm nhập âʍ đa͙σ quá sâu bởi nơi kia thật sự quá yếu ớt, có cảm giác chỉ cần moi móc mạnh một chút nó sẽ bị rách. Vì thế nên anh dừng lại ở môi âʍ ɦộ cô khá lâu, vuốt ve nếp gấp môi lớn, rồi ấn nhẹ môi nhỏ, cảm nhận thứ chất lỏng dính nhớp tràn ra, và có khi ngẫu nhiên đầu ngón tay anh sẽ lần mò đến hạt đậu phía trên, khảy khảy vân vê cục thịt nhỏ cứng rắn đó.

Dưới bàn tay săn sóc của anh, cơ thể thiếu nữ mơn mởn dần trở nên mẫn cảm. Âm đế chính là nơi nhạy cảm nhất, nên mỗi khi bị chạm vào, tiếng khóc nũng nịu của cô liền sẽ cất cao lên. Trong mắt Mạc Nhiên, Tống Lai Yên hệt như một con búp bê Tây Dương tinh xảo đáng yêu, làm anh nổi lên du͙© vọиɠ chà đạp cô dưới thân đến khi khàn tiếng xin tha.

Tống Lai Yên phát hiện cô căn bản không phải đối thủ của Mạc Nhiên. Cô quá thích anh, bất kì lời nói "Không cần" nào đều mang dáng vẻ dục cự còn nghênh, và cuối cùng lớp vỏ bọc đó dưới sự trêu chọc của anh liền nhanh chóng tan rã.

Anh khống chế cơ thể cô, kiên nhẫn đợi đến lúc lòng phòng bị của cô xuống thấp nhất thì anh liền dứt khoát chôn sâu du͙© vọиɠ nóng rực của mình vào bên trong. Trong nháy mắt, cô nắm chặt cánh tay anh, thân thể nhỏ xinh ưỡn ra sau, vòng eo mềm mại banh ra giống một cây cung.

Mạc Nhiên kìm nén tiếng thở dốc, ngụy trang bản thân bằng lớp vỏ bọc bình tĩnh để không dọa sợ cô, nhưng một khi mở miệng giọng nói vẫn không tránh khỏi việc đứt quãng ồ ồ: "Em ngẩng đầu nhìn cơ thể của mình đi, chính nó sẽ nói cho em biết đâu là đúng đâu là sai."

Anh nâng cao một chân cô lên, mặt gương tức thì hiện ra hình ảnh hai người giao hợp.

Dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan, môi lớn mở to hết cỡ, miệng huyệt non nớt lúc đầu khép chặt căn bản chỉ là một lỗ nhỏ, giờ phút này bị côn ŧᏂịŧ nhét căng thành một hình tròn cực lớn màu hồng nhạt, đóa hoa kiều diễm đã hoàn toàn vì anh mà nở rộ.

Đại não cô trống rỗng, chỉ có ý nghĩ "Thật dâʍ ɭσạи", bàn tay nắm chặt cánh tay anh vẫn còn đang run rẩy.

Anh di chuyển ra bên ngoài một chút làm lộ ra thân côn ŧᏂịŧ dính đầy mật ngọt của cô.

Nhục huyệt vừa được buông tha còn chưa kịp trở về hình dạng ban đầu thì đã bị anh đâm đến chỗ sâu nhất.

"A..." Mí mắt cô run rẩy, nước mắt ấm áp tràn ra từ khóe mắt.

Anh hỏi bằng giọng khàn khàn, vây hãm vành tai mẫn cảm của cô đều là hơi thở nam tính: "Trả lời anh, đúng hay sai?"

"Hức... Sai..." Cô vừa khóc vừa lắc đầu, từng chút một cảm nhận được nộn huyệt đang bị côn ŧᏂịŧ cứng rắn thọc phá.

Vòng eo nằm trọn trong tay Mạc Nhiên, sự xâm nhập mạnh bạo khiến anh đi vào càng sâu.

Cắn nuốt côn ŧᏂịŧ sâu vào trong làm hai môi âʍ ɦộ bị mất đi hình dáng ban đầu.

Muốn, muốn anh trai hung hăng làm mình.

Hình ảnh trong gương giống như ma chú tìиɧ ɖu͙©, xâm nhập vào đầu óc cô không thể xóa nhòa.

Tìиɧ ɖu͙© và lí trí xé rách cô, tiến thoái lưỡng nan giữa kɧoáı ©ảʍ và đạo đức làm cô như muốn chết đi.

Sai? Cô hoài nghi chính mình.

Âʍ đa͙σ chật hẹp cắn nuốt khiến da đầu Mạc Nhiên tê dại, kɧoáı ©ảʍ đó làm anh điên cuồng. Dường như đã đến cực hạn nên anh đột ngột luật động vòng eo, không chút thương tiếc nào mà đâm sâu vào huyệt non, mạnh đến nỗi mông cô nhấc lên trên một chút, mị thịt non nớt mυ"ŧ lấy qυყ đầυ của anh, liếʍ mυ"ŧ thân gậy làm cả cơ thể anh tê dại hệt như có dòng điện chạy qua. Anh đâm thẳng khiến cô hét thất thanh, thân thể trắng nõn chũi về phía trước, hai bầu vυ" đong đưa, cho đến khi chạm mặt gương mới ngừng.

Rõ ràng là động tác vô cùng thô bạo, thế mà đầu sỏ phạm tội lại ôn nhu không thể tưởng tượng. Mạc Nhiên lưu luyến đan mười ngón tay cùng Tống Lai Yên: "Anh muốn em lặp lại lần nữa."

Không nghi ngờ gì nữa, anh không hài lòng với câu trả lời vừa rồi của cô.

Anh giam cầm cơ thể cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào gương không được trốn tránh.

Cô tận mắt nhìn thấy toàn quá trình, hoa môi no đủ dính đầy chất nhầy bị đẩy ra, ngay giữa huyệt hồng nhạt yếu ớt giờ phút này đã giãn rộng ra, ngậm lấy côn ŧᏂịŧ thô to, mấp máy thèm ăn, để mặc côn ŧᏂịŧ cương cứng đi vào sâu bên trong.

Cô cảm thấy bản thân nhất định bị tìиɧ ɖu͙© làm cho mờ mắt rồi, hình ảnh dâʍ ɖu͙© hiện lên trước mắt nhưng lại cảm thấy có lẽ anh nói đúng, cảnh tượng trước mắt có chỗ nào không đẹp cơ chứ? Rõ ràng là vô cùng phù hợp, giống như trời sinh đã phải như thế.

Nơi riêng tư này vốn sinh ra để làʍ t̠ìиɦ. Dâʍ ɭσạи hay không dâʍ ɭσạи đâu phải là vấn đề to tát gì, vì ai đã quy định cô phải làm thánh mẫu đâu chứ?

Thật đáng sợ, Mạc Nhiên quả thực là ác ma mà... Tống Lai Yên cảm thấy lý trí đang dần bị ăn mòn, đang dần bị anh đồng hóa rồi cùng nhau điên loạn.

"Thật chặt." Anh nhíu mi, rời đi một nửa rồi lại hung hăng cắm vào, ý đồ đâm đến bên trong cổ tử ©υиɠ; "Yên Hỏa, thả lỏng một chút đi em, anh muốn tiến vào nơi sâu nhất."

Khi làʍ t̠ìиɦ anh không dùng ngôn ngữ da^ʍ uế mà chỉ nói những câu ngắn gọn dễ hiểu, thỉnh thoảng sẽ có vài câu như vừa rồi khiến cô cảm nhận được ngụ ý sắc tình bên trong, tránh không khỏi việc mặt hồng đến mang tai.

Mà bộ dáng thẹn thùng của cô lại chính là liều thuốc thôi tình đối với anh.

Mạc Nhiên vén mái tóc dài mướt mồ hôi của cô sang một bên, khắc một cái rồi lại một cái hôn nồng nhiệt lên trên cần cổ trơn bóng, môi mơn trớn mỗi tấc da nhẵn nhụi mềm mại.