Chương 23: Luân hãm (1)

Edit: Haru

Mạc Nhiên đang đút cháo cho Tống Lai Yên trong phòng. Khoảng thời gian chỉ có hai người, cô sẽ nhịn không được mà làm nũng, nắm lấy ngón tay anh. Thời điểm bác sĩ gõ cửa đi vào, để người ngoài không suy nghĩ lung tung nên cô bèn phải bất đắc dĩ đứng dậy, nhưng không ngờ anh vẫn nắm chặt tay cô như cũ, sau đó dùng lực kéo cô vào trong lòng.

Tất nhiên bác sĩ nhận ra Mạc Nhiên, còn cười chào hỏi cậu một tiếng "Mạc thiếu". Sau khi nghe được, Tống Lai Yên cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, ngoan ngoãn làm tổ trong l*иg ngực ấm áp.

Chờ đến khi cô được đo nhiệt độ xong, Mạc Nhiên mới hỏi bác sĩ: "Tình huống hiện giờ của cô ấy thế nào rồi bác sĩ?"

"Buổi sáng truyền hai bình nên giờ đã hạ sốt rồi."

Mạc Nhiên vén sợi tóc vương trên mặt cô sang một bên, đầu ngón tay lơ đãng cọ qua da thịt nhẵn nhụi. Dù là ở trước mặt người lạ, loại động tác thân mật này vẫn được anh thực hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Tống Lai Yên liếc mắt nhìn anh với ý đồ nhắc nhở, nhưng dường như anh cũng không nhận được tín hiệu cô mong muốn.

"Bác sĩ, chỗ này của cô ấy sao lại thế này?"

Nhìn thoáng qua thì chẳng có gì khác thường, nhưng đến khi nhìn gần hơn thì mới phát hiện trên gò má trắng nõn của Tống Lai Yên có tơ máu hồng hồng trông rất khả nghi, chúng rất mờ nên tưởng chừng như đó chỉ là do màu má hồng hào bẩm sinh.

Tống Lai Yên nói lí nhí: "Không có gì đâu anh..."

Mạc Nhiên không để ý đến cô, chỉ chờ câu trả lời của bác sĩ.

"Mạc thiếu, tơ máu này qua mấy ngày nữa sẽ mờ dần, cậu không cần lo lắng quá đâu."

"Là bị đánh phải không?" Anh hỏi.

Không đợi bác sĩ phản hồi, Tống Lai Yên đã cướp lời: "Không phải."

Mạc Nhiên nhìn cô, còn cô thì trưng ra khuôn mặt đáng thương cầu xin: "Đừng truy cứu nữa được không anh? Hiện tại em rất ổn, không có việc gì..."

Nghe đối thoại giữa hai người, bác sĩ cũng không tò mò hỏi nửa lời, chỉ thầm nghĩ quan hệ giữa hai anh em này có khả năng không được bình thường.

Mạc Nhiên cưng chiều cô như trân bảo, ngay cả khi làʍ t̠ìиɦ cũng không đành lòng lưu lại vệt đỏ trên người cô, do đó mỗi một chỗ anh đều hiểu rõ như lòng bàn tay, dù cho đó là vết thương nhỏ đến cỡ nào thì anh đều có thể kịp thời phát hiện.

Bác sĩ ho nhẹ, đánh gãy cuộc tranh luận giữa hai người rồi chủ động nói: "Tôi có thể kê đơn thuốc, nếu bôi thường xuyên thì tơ máu này có thể biến mất nhanh hơn."

Mạc Nhiên đồng ý, đồng thời hỏi thêm một câu: "Cô ấy có thể vận động mạnh được không?"

Dẫu không rõ vì sao anh lại hỏi câu kì lạ như thế, nhưng bác sĩ vẫn thành thật trả lời: "Đã hạ sốt nên có thể."

Tống Lai Yên đỏ mặt, nắm chặt lấy góc áo của Mạc Nhiên.

"Tô Bội Tình có nói với em khi nào về không?"

"Hai tiếng nữa bà mới về."

Mạc Nhiên gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ. Mời bác sĩ ra ngoài."

Bác sĩ kiềm không nổi lòng hiếu kì mà đánh giá anh và Tống Lai Yên, một thứ suy nghĩ vớ vẩn bỗng hiện lên trong đầu.

Vì sợ bị bác sĩ đánh giá nên từ khi đối phương bước vào cửa cô vẫn luôn cúi đầu. Vừa nghe được tiếng khóa cửa thì Mạc Nhiên đã nhấc bổng cô lên. Khi phần lưng tiếp xúc một mảng mềm mại, cô liền vòng tay qua cổ anh.

Chiếc váy thùng thình che chắn trên người cô giờ phút này bị anh kéo xuống, bên trong vì không có áo ngực nên hai vυ" nhỏ xinh liền lộ ra.

Anh dễ dàng tìm được nụ hoa mềm mại, rồi tham lam liếp láp mυ"ŧ vào. Năm ngón tay mở rộng bao trọn lấy bầu ngực no đủ không ngừng nắn bóp.

Ở trong khoang miệng của anh, đỉnh vυ" ướt dầm dề mẫn cảm cứng lên. Nhưng chỉ thế này vẫn không đủ nên anh thò tay xuống thăm dò qυầи ɭóŧ bên dưới.

Cô lập tức luống cuống, hô nhỏ một tiếng: "Không được...", sau đó vội ngăn tay anh lại.

Anh chống lên trán cô, giữa mày có loại cảm xúc nhẫn nại cực độ: "Năm ngày."

Tuần vừa rồi không chạm vào cô khiến anh muốn phát điên, nên vừa ôm được người đẹp anh đã không có ý nghĩ buông ra. Hơn nữa hôm nay Mạc Nhiên không ôn hòa như mọi khi, rõ ràng anh rất tức giận và đó là cảm xúc mà cô không hiểu được. Không quan tâm đến sự can ngăn, bàn tay anh phủ lên hạ thể cô.

Bộ phận tư mật bị lòng bàn tay nóng rực của anh dán lên khiến cả người run lên: "Anh..."

Cô có thể cảm nhận được đầu ngón tay anh đang tham lam phác họa hình dạng môi âʍ ɦộ, sau đó lần theo khe thịt mê người kia mà dùng sức cọ xát.

Mồ hôi cô nóng hổi, chất lỏng lại bắt đầu chảy tràn lan. Cô xấu hổ khép hai chân lại, vô tình cũng kẹp chặt tay anh.

"Đừng làm... Đừng..." Nói ra nhiều lời cự tuyệt như thế, cô sợ anh sẽ tức giận, nghĩ thế nên cô liền vội giải thích: "Không phải em không thích mà là em sợ mình sẽ trở nên đồϊ ҍạϊ , sẽ nghiện!"

Ngay cả khi cự tuyệt giọng nói của cô vẫn nhỏ nhẹ như cũ, giống như đây không phải phủ nhận mà chỉ là một cuộc thương lượng. Dù không vui nhưng Mạc Nhiên cũng không đành lòng nổi giận với cô, nhẫn nại hỏi: "Sao em nói vậy?"

"Em mới chỉ học lớp 10, trẻ như vậy đã làʍ t̠ìиɦ, đó là.... là con gái hư hỏng."

Mạc Nhiên hơi nhấp khóe miệng, ánh mắt lạnh nhạt mang theo khinh thường như đang trào phúng những lời nói ngu xuẩn này. Có điều ủy khuất và tự trách trên mặt Tống Lai Yên đều là sự thật, thấy thế anh không khỏi đau lòng.

"Em không muốn trở thành một người con gái... dâʍ đãиɠ, nếu vậy em sẽ cảm thấy mình thật dơ bẩn."

Dơ? Nghe thật chói tai.

Cô phát hiện sắc mặt anh dần lạnh hơn, nghĩ thầm có lẽ mình vừa nói sai chuyện gì rồi, nhưng chưa kịp nghĩ xong thì Mạc Nhiên đã duỗi tay bế cô lên.

"Anh tính đi đâu?" Tống Lai Yên lo sợ bất an hỏi, tuy thế Mạc Nhiên vẫn không chịu trả lời.

Thì ra là đi thẳng một mạch vào phòng tắm.

Khóa cửa xong, Mạc Nhiên ấn cô lên tường, đôi tay cũng cùng lúc vén váy cô lên, rõ ràng là anh có ý đồ bất chính muốn cởi nốt qυầи ɭóŧ cô ra.

Hành động đột ngột này làm cô thất thố, vội đẩy tay anh ra, có chút sợ hãi kêu: "Anh!"

Hiếm khi anh không tiếp thu lời nói của cô, chỉ bá đạo dứt khoát kéo xuống che đậy cuối cùng trên người cô.

"A!"

Nơi riêng tư bị lộ làm cô co quắp kẹp chặt, nhưng vẫn không kịp che lại hai môi lớn âʍ ɦộ béo mập đang phấn khích run nhẹ.

Mạc Nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt nóng rực làm cho bầu không khí không khỏi cũng nóng bỏng theo.

Anh chặn ngang động tác của cô, bế cô lên. Còn cô thì vẫn trong trạng thái khẩn trương, chỉ lo khép chân lại, nhất thời cũng quên luôn giãy giụa, chỉ cho đến khi mông tiếp xúc với khí lạnh tỏa ra từ bồn tắm thì cô mới ngẩng mặt lên, và đối diện chính là một tấm gương khổng lồ.

Anh ôm chặt từ phía sau, hơn nữa còn tách chân cô ra.

Cô vội vàng nhắm mắt lại, giọng nói không kiềm được mà run run: "Không cần mà... Anh... Em thật sự không cần..."

Bộ dạng nhu nhược đáng thương của cô làm Mạc Nhiên ngừng lại, nhưng đáng tiếc tìиɧ ɖu͙© lại đang hừng hực bốc cháy như ngọn lửa lan ra cả thảo nguyên rộng lớn nên lực tay anh vẫn không giảm mà ngược lại vẫn khống chế được cô như cũ.

Anh hôn khẽ bên tai cô, hơi thở nóng hầm hập phất nhẹ qua gáy khiến cô run rẩy như con mồi rơi vào bẫy rập, tuy vậy cô vẫn không từ bỏ ý định trốn tránh, ra sức cựa quậy trong ngực anh.

"Đừng sợ, anh sẽ không tổn thương em."

Cô đương nhiên tin tưởng anh, nhưng dù thế thì nỗi sợ vẫn đang lấn át đức tin của cô. Nâng lên đôi mắt ngập nước, cô rưng rung nhìn anh, nửa do dự nửa sợ hỏi: "Anh... Anh muốn làm gì?"

"Mở chân ra, được không em?" Chỉ khi đối mặt với cô, Mạc Nhiên mới có thể nhẫn nại thương lượng, đồng thời cũng cực kì chịu đựng du͙© vọиɠ mang tính hủy diệt đang trào dâng bên trong.

Cô lắc đầu nguầy nguậy: "Không!" Vì giãy giụa tương đối mạnh nên cô thiếu chút nữa đã từ trong ngực anh ngã xuống. Anh dùng sức ôm lấy cô rồi ổn định chỗ ngồi lại.

"Yên Hỏa", tiếng gọi người thương trìu mến trầm thấp và thân mật: "Lúc này nếu muốn làm bé ngoan thì em phải nghe lời anh mới phải."

Cô nghiêng mặt né tránh, rất không tình nguyện nhìn chính mình trong gương: "Sao phải làm chuyện xấu hổ như vậy... Hức hức..." Giọng nói lên án chọc người khác đau lòng.

Anh hôn môi cô liên tiếp, bờ môi dịu dàng đặt lên đôi mắt, gương mặt rồi sóng mũi: "Nơi này của em chỉ được chứa mình anh."

"Nhưng mà... Em vẫn cảm thấy xẩu hổ..."

"Mỗi một nơi trên người em anh đều đã sờ, đều đã nhìn. Anh chưa từng làm đau em, đúng không nào?"

Cô nhỏ giọng "Ừ" một tiếng, biết rõ lời này của anh là đang trấn an cô.

Cô cúi đầu nhìn hai vυ" trước ngực bị đôi bàn tay dày rộng của anh bao lấy, sắc tình nắn bóp, từng trận cảm giác tê dại khác lạ đánh úp khiến eo cô nhũn ra.

"Yên Hỏa, mở ra." Tiếng thở dốc thô nặng và âm điệu gợi cảm phun bên tai làm cô quân lính tan rã tước vũ khí đầu hàng.

Mỗi lần anh gọi cô như thế là lại thêm một lần cô cảm nhận được sự sủng nịch, đối với cô mà nói chẳng khác nào độc dược.

Thật ra không cần bất kì ngôn ngữ nào thì Mạc Nhiên cũng đã đủ làm cô không tài nào kháng cự.

Bộ ngực bị anh xoa đến biến dạng, cương lên tỏa ra nhiệt, đầṳ ѵú thì bị anh kẹp giữa ngón tay vuốt ve.

Kháng cự của cô yếu dần, phần lưng dính sát vào ngực anh, phần vì bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn nên hơi cọ xát.

Trong gương hiện lên hình ảnh anh đang từ từ dùng tay tách hai chân trắng nõn của cô ra.

Làn da trắng hồng không tì vết, mỗi một tấc da thịt mịn màng như có thể véo ra nước, nhưng đến gần bắp đùi thì màu sắc hơi thâm một chút, tổng thể tạo nên hình ảnh đối lập nhìn hết sức sắc tình, mà nơi riêng tư thì lại có màu hồng hồng.

Thông qua gương, cô có thể nhìn rõ ngón tay thon dài của anh âm yếm hạ thể của mình như thế nào.

Anh cũng không vội đi thẳng đến chủ đề mà thay vào đó là bắt đầu dịu dàng vuốt ve môi âʍ ɦộ. Cô thấp giọng rêи ɾỉ, cũng đồng thời nghe được anh nói: "Cái gọi là "ngoan" và "hư" chẳng qua chỉ là người ngoài đánh giá, giá trị con người em không bao giờ được định nghĩa bởi những thứ vô bổ đó cả."

"Nhưng mà những nữ sinh khác không như vậy, chỉ có em... giống như dị loại."

"Đó là bởi vì những cô gái đó khi bằng tuổi em vẫn chưa gặp được người mình thích."

Môi nhỏ bên trong đã ướt nhẹp nên anh dùng ngón trỏ và ngón giữa tách hai cánh môi sang hai bên, bên trong đẹp không tả xiết, là nơi non nớt nhất của thiếu nữ.

"Bởi vì người em gặp... là anh."

Mạc Nhiên chẳng hề cố kị, cứ nhìn thẳng vào gương, thưởng thức hoa huyệt gần như được coi là cực phẩm. Nhưng cô vẫn nghiêng đầu không dám xem.

"Anh không có khả năng buông tha em, Tống Lai Yên à."

Anh cúi đầu, cuồng nhiệt hôn sau cổ cô: "Nếu xuống địa ngục thì em chỉ có thể xuống cùng anh."

Một tay anh nâng lên cằm cô buộc cô phải nhìn vào gương, nước bên trong nhục huyệt ào ào chảy ra, dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp ở đầu ngón tay anh kéo ra vài sợi chỉ bạc mỏng.

Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến nơi riêng tư của mình, giống như một cái miệng nhỏ tham ăn chứa nước bị anh âu yếm nhịn không được mà mấp máy, bên trong có chất lỏng cuồn cuộn chảy ra.

"Thật đẹp." Anh gằn từng chữ, nhìn chăm chú hình ảnh phản chiếu trên mặt gương, trên mặt là biểu tình si mê.

"Rõ ràng là rất đẹp, tại sao em lại nói nó dơ?"

Sau khi đẩy ra môi nhỏ, động huyệt mơn mởn ngay tức thì lộ ra.

Cô không thể không liếc mắt nhìn một cái, nhìn xong thì cả mặt liền đỏ bừng, đây là nơi giao hợp sao? Nó thật sự rất hẹp, chỉ là một khe hở nhỏ thôi mà làm thế nào có thể chứa được thứ cực lớn kia của anh được nhỉ?

Đầu tiên, Mạc Nhiên dùng một tay ấn ở cửa huyệt, cảm giác không sai biệt lắm nên liền thong thả cắm tay vào.

Cô tận mắt nhìn miệng nhỏ bên dưới là bằng cách nào ngậm lấy ngón tay anh, còn tham lam nuốt sâu vào cho đến khi nguyên ngón nằm lọt thỏm bên trong mới chịu dừng lại.

Mị thịt chặt hẹp đang mυ"ŧ ngón tay anh.

"Em xem, nơi này trời sinh dùng để làʍ t̠ìиɦ, mặc kệ em ở độ tuổi nào." Mạc Nhiên mỗi khi tà ác lên quả thật đáng sợ, dụ hoặc cô nhảy vào vực sâu: "Có điều, mười lăm tuổi em đã gặp được anh. Nếu sau khi kết hôn rồi gặp lại, em cũng chỉ có thể như thế này... bị anh làm."

Âʍ đa͙σ trơn ướt bị anh càn quấy, thọc vào rút ra, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từ hạ thể nhanh chóng khuếch tán: "A...A..." Ngực Tống Lai Yên phập phồng lên xuống toàn bộ âʍ ɦộ không ngừng thả lỏng, co rút lại, rồi lại thả lỏng.

Hai đốt ngón tay bị dâʍ ŧᏂủy̠ xối ướt, dùng sức kéo căng huyệt mềm sang hai bên sườn. Nhờ tấm gương, anh có thể nhìn đến mị thịt ướŧ áŧ đỏ tươi bên trong của cô, âʍ đa͙σ no đủ non mềm thuộc về thiếu nữ khiến du͙© vọиɠ điên cuồng trong anh bành trướng.

Cô đang liều mạng khắc chế tiếng rêи ɾỉ thì lại bỗng nghe được tiếng cởi thắt lưng phía sau.

Thời điểm cô kinh ngạc phát hiện ra thì tiếng thơ dốc của anh đã cực kì thô nặng.

Mạc Nhiên nâng đùi cô lên, nâng mông cô khỏi bồn tắm làm cả thân mình trắng nõn đều treo lơ lửng giữa không trung.

Dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan nhỏ mật dịch "Tí tách", trên mặt đất lưu lại một vệt nước trong suốt.

Cô duỗi tay đỡ gương, nháy mắt thấy được côn ŧᏂịŧ thâm tính cương cứng của anh.

"Ư..." Cô rên nhỏ, nhắm chặt mắt lại, cảm giác nóng rát từ hạ thể nhắc nhở cô qυყ đầυ sưng to đã để trước miệng huyệt.